Sáng sớm tỉnh dậy, khi phát hiện tay mình lại đang đặt trên eo Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên ngơ ngác một lúc lâu. Thảo nào lúc vừa mơ mơ màng màng thức dậy, cậu có cảm giác mình đang ôm thứ gì đó. Sau khi ý thức được tình huống trước mắt, đầu óc đang lạc trên chín tầng mây của cậu chợt tỉnh táo hẳn ra, Thẩm Trình Miên thận trọng ngước mắt lên nhìn Hoắc Dục Tiêu, thấy hắn đang ngủ, cậu mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. 
Vừa mới thở phào xong, Hoắc Dục Tiêu đột nhiên xoay người về phía Thẩm Trình Miên, nửa tỉnh nửa mê quen đường quen nẻo vòng tay qua ôm lấy eo cậu, khuỷu tay hắn hơi gập lại, cả người Thẩm Trình Miên gần như hoàn toàn bị kéo vào trong lòng Hoắc Dục Tiêu. 
Đập vào mắt cậu là chiếc cổ đẹp không tì vết của hắn, mùi hương cơ thể nhẹ nhàng thoang thoảng của Hoắc Dục Tiêu tràn ngập trong khoang mũi, cả người cậu hơi cứng lại. 
Sự hiện diện của cái tay đang vòng qua eo Thẩm Trình Miên rất rõ ràng, mà tay cậu thì vẫn còn đặt trên người Hoắc Dục Tiêu, trông giống hệt như cậu là người chủ động nhào vào lồng ngực hắn. 
Tình huống trước mắt hoàn toàn nằm ngoài phạm vi nhận thức của Thẩm Trình Miên, cậu chợt mơ hồ nhận ra, khoảng cách giữa cậu và Hoắc Dục Tiêu có phải hơi gần quá không nhỉ? 
Không chỉ là khoảng cách vật lý mà còn hàm chứa một ý nghĩa khác - hình như hai người hơi thân mật quá mức thì phải? 
Hai đứa con trai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-dan-em-phao-hoi-cua-nam-chinh-truyen-nguoc/3348965/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.