Bước ra từ phòng Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên sờ sờ vành tai vừa bị hắn chạm vào, vẻ mặt cậu vẫn mờ mịt khó hiểu.
Dì Vương đã dọn bữa sáng ra bàn, thấy Thẩm Trình Miên đi đến, dì vội hô lên, "Thiếu gia, bữa sáng đã sẵn sàng rồi, thiếu gia Hoắc đã dậy chưa ạ?"
Thẩm Trình Miên vứt nghi ngờ sang một bên, cậu bước đến bàn ăn rồi ngồi xuống, trả lời: "Anh Dục dậy rồi ạ, cậu ấy sẽ ra ngay."
"Vâng." Dì Vương sắp xếp xong bát đũa rồi múc cho Thẩm Trình Miên một chén cháo, dì dặn dò: "Cẩn thận nóng nhé."
Thẩm Trình Miên gật đầu nhận lấy, cậu cầm muỗng lên vô thức khuấy khuấy trong chén.
Cậu hơi lơ đãng, trong tâm trí Thẩm Trình Miên lúc này toàn là hình ảnh Hoắc Dục Tiêu ban nãy, dáng vẻ thản nhiên lại hơi lười biếng, nhất cử nhất động đều trông... cực kì quyến rũ.
Mà khi Hoắc Dục Tiêu đột nhiên tới gần véo cậu một cái... Thẩm Trình Miên cau mày, đưa tay sờ lên vành tai mình lần nữa.
Không có cảm giác gì, nhưng lúc bị Hoắc Dục Tiêu chạm vào, cậu lại cảm thấy như bị điện giật.
"Thiếu gia?" Giọng nói của dì Vương vang lên.
Thẩm Trình Miên hoàn hồn, ngơ ngác nhìn dì Vương.
Dì Vương cười cười, chỉ vào chén cháo trước mặt cậu, "Ăn được rồi đấy ạ, nếu khuấy tiếp thì sẽ nguội mất."
"Ồ, vâng ạ." Thẩm Trình Miên vội vàng gật đầu, cậu không suy nghĩ nữa, cúi đầu húp một ngụm cháo.
Tay nghề của dì Vương vẫn luôn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-dan-em-phao-hoi-cua-nam-chinh-truyen-nguoc/3327556/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.