Lúc bừng tỉnh từ giấc mơ, trời bên ngoài đã hửng sáng, hô hấp Thẩm Trình Miên dồn dập, trán lấm tấm mồ hôi.
Cậu nhắm mắt lại.
Những cảnh tượng trong giấc mơ lại hiện lên lần nữa, ngoài trời mưa ào ạt, tiếng gió gầm thét, đột ngột bao trùm cả căn phòng. Cậu chỉ nhớ lại trong một chốc đã bị cảm giác áp lực che trời lấp đất choáng đầy tâm trí, hơn nữa mỗi lần như vậy đều xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên.
Bóng dáng kia rất quen thuộc, nhưng trong mơ cậu lại không thể nhớ nổi thiếu niên này là ai, cậu gấp gáp muốn nhìn thấy rõ hình dáng của thiếu niên, nhưng bất kể cậu làm thế nào cũng không thể lại gần, chỉ có thể nhìn bóng dáng của thiếu niên từ kiêu ngạo đến suy sụp tinh thần, cuối cùng rơi vào tuyệt vọng cùng chết lặng không thể vùng vẫy.
Vừa tỉnh lại, cậu đã nhớ được thân phận của thiếu niên.
Là Hoắc Dục Tiêu.
Cậu lại mơ thấy những chuyện mà Hoắc Dục Tiêu trong nguyên tác phải trải qua một lần nữa.
Không biết có phải vì mấy ngày nay cậu gấp gáp muốn nhớ kĩ cốt truyện nguyên tác hay không, dường như mỗi lần đi ngủ, cậu đều sẽ mơ thấy tình tiết trong nguyên tác, lần này lại mơ cả một đêm.
Thẩm Trình Miên thở dài, những hình ảnh trong mơ chân thực quá mức, khiến cậu hơi khó thở.
Hơn nữa tưởng tượng đến việc thiếu niên kia chính là Hoắc Dục Tiêu mà cậu đã gặp mặt, ác mộng chân thực kia càng khiến cậu khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-dan-em-phao-hoi-cua-nam-chinh-truyen-nguoc/2771204/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.