Dường như giấc ngủ lần này thoải mái cực kì, với cả cậu còn không nằm mơ.
Lúc tỉnh dậy, Thẩm Trình Miên chỉ cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, cậu giơ tay xoa xoa mắt, đột nhiên có thứ gì ngã xuống bên tai, cậu quay đầu theo, đúng lúc nhìn thấy một cái gối ôm nhân vật hoạt hình rớt xuống ghế ngồi, liếc mắt xuống dưới thì nhận ra mình đang đắp một cái chăn lông trên người.
Sửng sốt, phản ứng được bản thân đang ở đâu, Thẩm Trình Miên quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.
"Anh Dục, cậu đắp cái này cho tôi hả?"
Hoắc Dục Tiêu không nhìn cậu, góc nghiêng của hắn càng khiến người ta có cảm giác lạnh lùng hơn nhiều, rũ mắt, hơi nhéo cổ tay trái, "Ừ."
Thẩm Trình Miên được cưng mà sợ, "Cảm ơn."
Lúc này Hoắc Dục Tiêu mới quay đầu đối mặt với Thẩm Trình Miên. Không biết có phải bởi vì vừa mới tỉnh ngủ hay không, ánh mắt bây giờ của Thẩm Trình Miên càng thêm trong sáng, trong đó chất chứa sự ngạc nhiên cùng biết ơn, sạch sẽ đến mức liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tận đáy.
"Tới rồi." Hoắc Dục Tiêu nhắc nhở.
Thẩm Trình Miên nhìn ra ngoài xe, nhận ra đã đến nhà mình, lập tức cười với Hoắc Dục Tiêu, "Tôi về nhà đây, anh Dục ngủ ngon."
Nhìn theo cửa xe đang đóng lại, bóng dáng Thẩm Trình Miên biến mất ở bên ngoài, đỉnh mày Hoắc Dục Tiêu hơi nhíu lại, nhéo nhéo cổ tay đang tê rần, nói với tài xế, "Về nhà."
Vừa nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-dan-em-phao-hoi-cua-nam-chinh-truyen-nguoc/2771171/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.