"Chó cắn á?" Thẩm Trình Miên lập tức lo lắng nhìn về phía vết thương của Hoắc Dục Tiêu, "Đã tiêm vắc-xin chưa?"
Một khi bệnh dại bộc phát, tỷ lệ tử vong là 100%, đây không phải là chuyện nhỏ.
Cậu vừa dứt lời, phòng bệnh đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Ba Thẩm mẹ Thẩm liếc nhìn nhau, ăn ý không nói gì.
Dù sao cũng là do con trai nhà mình cắn người ta, người ta còn cứu con trai nhà mình hai lần, bọn họ cũng không đến mức phải can thiệp kiểu trêu chọc nhỏ nhặt thế này.
Hoắc Dục Tiêu thấy vẻ mặt đứng ngồi không yên của Thẩm Trình Miên thì hơi nhếch khóe miệng, hắn thản nhiên liếc nhìn vết thương trên tay phải: "Có cần thiết không?"
"Chắc chắn là cần rồi!" Thẩm Trình Miên cho rằng hắn không biết mức độ nguy hiểm của bệnh dại, cậu lập tức muốn móc điện thoại ra tìm kiếm khoa học phổ thông về bệnh dại cho Hoắc Dục Tiêu, sau đó đột nhiên nhớ ra đây là bệnh viện thì quay ngoắt sang nhìn bác sĩ đang đứng trong phòng bệnh, "Bác sĩ ơi, bác nói đi ạ, bị chó cắn có cần tiêm phòng bệnh dại không?"
Bác sĩ đã chứng kiến toàn bộ quá trình liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu, trong mắt đối phương hiện lên ý cười. Ông không biết có nên nói thật hay không, nhưng ông không đắc tội nổi bất kì người nào đang ở trong phòng bệnh này, bèn ho khan một tiếng, mơ hồ nói: "Vết thương của thiếu gia Hoắc không có gì đáng lo ngại, cậu ấy sẽ không mắc bệnh dại đâu..."
Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-dan-em-phao-hoi-cua-nam-chinh-truyen-nguoc/2771133/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.