Ảnh chụp được gửi tới lúc này khác với mấy tấm trước kia, phong cách rõ ràng nhìn tinh tế hơn nhiều. Bé mèo con đang mặc một chiếc váy màu hồng viền ren, đôi mắt hai màu kiêu hãnh nhìn vào ống kính, trông như "nghiện mà còn ngại", cực kì đáng yêu.
Thẩm Trình Miên nhìn ảnh mà bất giác cong khóe miệng, tâm trạng chán nản đã hoàn toàn biến mất, cậu gửi tin nhắn cho Hoắc Dục Tiêu.
Anh Dục, cậu chụp mấy tấm này hả?
Cậu hơi nghi ngờ, dù sao thì đến cả sờ mèo Hoắc Dục Tiêu còn không biết chứ đừng nói đến chuyện chụp được những tấm ảnh mèo tinh tế đến vậy, hơn nữa phong cách hường phấn bánh bèo này nhìn thế nào cũng không hề ăn khớp với Hoắc Dục Tiêu.
Điện thoại khẽ rung, tin nhắn trả lời của Hoắc Dục Tiêu đã chứng minh suy đoán của cậu là đúng.
Không phải.
Thẩm Trình Miên đang định hỏi tiếp thì điện thoại lại rung nhẹ, Hoắc Dục Tiêu gửi cho cậu một video. Cậu click mở ra xem thì thấy con mèo nhà Hoắc Dục Tiêu đang đứng trên nhà cây cho mèo, thần sắc kiêu ngạo nhìn xuống dưới, miệng kêu meo meo, như thể đang nói nhai nhải chuyện gì đó.
Thẩm Trình Miên không ngờ ở ngoài đời bé mèo trông có vẻ cao quý lạnh lùng này lại ồn ào đến vậy, xem hồi lâu cảm thấy rất vui vẻ, cậu gửi cho Hoắc Dục Tiêu một tràng ha ha ha.
Sau khi nhận được tin nhắn này của cậu, Hoắc Dục Tiêu biết chắc rằng bây giờ cậu không còn cảm thấy rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-dan-em-phao-hoi-cua-nam-chinh-truyen-nguoc/2771128/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.