Sau khi trả lời xong, không lâu sau, điện thoại cậu lại rung lên lần nữa, Lưu Tề Huy đã nhắn lại một biểu tượng cảm xúc xoa xoa đầu.
LTH: Cố lên, qua khoảng thời gian này là cậu có thể ăn uống thoải mái rồi.
Sắc mặt Thẩm Trình Miên sa sầm, cậu click vào hình ảnh Lưu Tề Huy gửi rồi nhìn nó chằm chằm, món ăn trong ảnh màu vàng giòn lại được chiên vừa sém cạnh, thoạt nhìn rất ngon mắt, cậu thở dài, "Sao trước kia tôi không nhận ra Lưu Tề Huy lại như thế này nhỉ? Biết tôi không ăn được mà còn gửi tôi cái này, chắc chắn là cậu ta cố ý."
Điện thoại của cậu đặt trên bàn, lúc trả lời tin nhắn cũng không cầm lên nên Hoắc Dục Tiêu có thể thấy được nội dung cuộc trò chuyện giữa cậu và Lưu Tề Huy.
Tầm mắt dừng lại ở biểu tượng cảm xúc xoa xoa đầu do Lưu Tề Huy gửi đến, ánh mắt Hoắc Dục Tiêu lạnh lùng nhìn Thẩm Trình Miên, giọng điệu hắn rất bình tĩnh, nhưng khi nghe kĩ thì dường như đang ẩn giấu cả một vực sâu thăm thẳm bên dưới.
"Không thích thì chặn đi."
Thẩm Trình Miên hơi sửng sốt, cậu nghĩ thầm có lẽ giọng điệu của mình quá nặng nề nên đã khiến Hoắc Dục Tiêu hiểu lầm. Nói đúng ra thì cậu chỉ cảm thán một câu thôi, cũng không có giận thật, dù sao thì Lưu Tề Huy cũng chỉ trêu ghẹo một tí thôi mà, làm gì đến mức chặn người ta luôn chứ, cậu vội vàng giải thích: "Không đến mức đó, không đến mức đó đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-dan-em-phao-hoi-cua-nam-chinh-truyen-nguoc/2771123/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.