Edit: Manh Manh
Kỷ năng giảng dạy của Hạ Lận Khải rất tốt, thẳng đến tan học, bọn học sinh vẫn còn đang đắm chìm trong lớp.
Bởi vì đây là một môn mới trong chương trình học, nên trước kia rất nhiều học sinh tiếp xúc ít với khoa tiếng Anh, thậm chí có người hôm nay mới lần đầu tiếp xúc. Ở cái tuổi nhiệt huyết sôi trào và khát vọng tri thức này, sức sống của bọn họ phá lệ dồi dào, giáo viên cũng không vội rời đi, mà kéo ghế ra ngồi ngay ngắn ở đó.
Vốn dĩ bọn học sinh này còn có chút sợ hãi Hạ Lận Khải, bây giờ thấy ông ngồi trên bục giảng, ung dung lật sách, cuối cùng khát vọng tri thức và sự hoang mang đối với khoá trình đã đánh bại sự rục rè khiếp đảm kia, một đám cầm sách giáo khoa tiến lên vây quanh ông.
Nhưng Thẩm Kiêu và Tưởng Chính Giai lại không có trong đó, hai người thu dọn tập sách rồi đến nhà ăn.
Trên đường, Tưởng Chính Giai ôm lấy vai Thẩm Kiêu, hiếu kỳ nói, “Tiểu Kiêu, hôm nay đi học cậu nghĩ cái gì vậy, xuất thần như vậy, cuối cùng cả đôi mắt đều đỏ lên luôn.” Làm hắn sợ muốn chết.
“Chỉ là đột nhiên nghĩ tới một ít chuyện không vui thôi, cụ thể cũng không nói rõ được, là một loại cảm giác lướt qua trong giây lát, cậu hiểu không?”
“Nếu nói như vậy, trưa nay tôi phải ăn thật nhiều rồi, ăn no mới không có nhiều suy nghĩ thượng vàng hạ cám* như vậy nữa.", chuyện ấm no này vẫn là nan đề của thời đại, Tưởng Chính Giai cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cuc-pham-tra-nam-trong-sach-nien-dai/858329/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.