Edit: Manh Manh
Beta: Ly Ly
Sở Ngự mới vừa đem bàn ăn dọn xong, người Thẩm gia liền tới cửa.
Mấy tiểu hài tử chạy đến hết trước mặt cậu, Thẩm Tiểu Nam lôi kéo tay Thẩm Kiêu: "Tiểu thúc, thúc nhìn thấy con không?" Nói xong còn quơ quơ tay trước mặt cậu.
Thẩm Kiêu một phen bắt được cánh tay nhỏ béo béo kia, nhéo nhéo mặt bánh bao trắng nõn của đối phương nói, "Thúc thúc nhìn thấy." Thanh âm rất nhẹ, nhưng lại lộ ra vui sướng.
Buông tay đang nhéo tiểu hài tử ra, Thẩm Kiêu nhìn người đến, cười cười: "Gia gia, ba, mẹ còn có đại ca, tam ca, con rất tốt, khoảng thời gian này làm mọi người lo lắng rồi."
Thẩm gia gia tiến lên sờ đầu cậu, "Tốt là được, tốt là được."
Mấy người thay phiên túm lấy Thẩm Kiêu nói một trận, Sở Ngự cũng không quấy rầy bọn họ, an tĩnh ngốc trong phòng bếp.
Đại khái qua nửa giờ sau, Sở Ngự nghe thấy bên ngoài có người gọi hắn, liền ra bên ngoài. Thẩm phụ lần nữa nói cảm ơn với Sở Ngự, Sở Ngự vẫy vẫy tay, bất luận Sở Ngự giải thích như thế nào, người Thẩm gia vẫn nhận định là hắn trị hết đôi mắt cho Thẩm Kiêu. Sở Ngự thấy giải thích cũng không thông, liền không kiên trì nữa.
Một lát sau mấy người Thẩm gia rời đi. Trước khi đi Thẩm phụ còn cho Sở Ngự hai mươi đồng cùng một ít phiếu gạo, muốn hắn lại chiếu cố thiếu niên thêm một tháng, Sở Ngự tiếp nhận tiền, đáp ứng.
Thẩm Tiểu Nam cùng Thẩm Tiểu Bắc vẫn còn đang ôm Thẩm Kiêu, dáng vẻ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cuc-pham-tra-nam-trong-sach-nien-dai/858309/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.