Editor: Nozomi 
13/11/2020 
????? 
Nói anh ngốc, anh đúng là ngốc mà! 
Đường Đường sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn Mễ Việt vẫn đang ngốc nghếch, trong mắt hiện lên ý cười xấu xa, 
"Tiểu Mễ, nhìn cho kỹ nè!" 
Mễ Việt theo bản năng mở miệng, "Nhìn cái gì, đâu phải anh chưa nhìn thấy ch........f*ck!" 
Đường Đường lùi về phía Minh Thiếu Diễm hai bước, nắm lấy cà vạt của Minh Thiếu Diễm, nhẹ nhàng nhón chân, hôn lên môi Minh Thiếu Diễm một cái. 
Mễ Việt choáng váng. 
Đường Đường nhìn Mễ Việt há hốc mồm thì vui muốn chết. 
Đôi mắt đen như mực của Minh Thiếu Diễm ẩn một chút ý cười, từ trước đến nay vẫn luôn trầm ổn đột nhiên nhớ lại mình đã ăn không ít dấm vì tên tiểu tử này, bây giờ nhìn Mễ Việt ngốc ở đó cũng ấu trĩ lên. 
Vì thế tâm hồn nhỏ bé của bạn học Mễ Việt phải trơ mắt nhìn Đường Đường hôn Minh Thiếu Diễm một chút, Minh Thiếu Diễm lại cắn Đường Đường một cái. 
"em, em, em, em, em, hai người!!!!" 
"Ha ha ha ha ha ha", Đường Đường vui gần chết, "đi nha, tạm biệt ~" 
Tạm biệt cái quỷ gì, em đừng có đi!!!! 
Mễ Việt hấp tấp muốn kéo Đường Đường để hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi nhìn người đàn ông anh tuấn đang ôm Đường Đường liền nuốt nước bọt sợ hãi quay lại. 
"Tạm biệt tạm biệt!" 
Xung quanh có rất nhiều người, tính đâu ra đấy cũng có hơn hai mươi người, đều bị Minh Thiếu Diễm và Đường Đường làm cho khiếp sợ. 
Nhưng nơi này là đài truyền hình, không ai ở đây mà không biết Minh Thiếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nam-phu/726134/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.