Editor: Nozomi
10/09/2020
☘☘☘☘☘
Vậy tại sao cô biết tiếng Bồ Đào Nha,
Bách Thần lại muốn hỏi.
Nhưng vừa mở miệng sắc mặt đột nhiên thay đổi, nghĩ đến một việc quan trọng hơn.
So với việc tại sao Đường Đường nói được tiếng Bồ Đào Nha, điều hắn để ý hơn chính là, nếu đây là tiếng Bồ Đào Nha vậy tại sao khi nói chuyện với đứa bé Nhan Nghiên lại không hiểu?
Thậm chí còn không biết đây là tiếng Bồ Đào Nha?
Bách Thần nháy mắt mất hồn, suy nghĩ đã bay đến nơi nào.
Đường Đường không rảnh để ý hắn, sau khi hỏi rõ đứa bé lạc cha mẹ ở đâu, lại hỏi bé có biết số điện thoại của cha mẹ không, vừa tán gẫu với cậu bé vừa tìm người. Giao tiếp một hồi sự việc liền đơn giản một nửa, Đường Đường kéo đứa bé đi phía trước, hai người đàn ông đi phía sau, một người hồn vía lên mây, một người tim gan cồn cào, nghẹn một bụng nghi vấn.
Đi được một lát di động có tín hiệu lại, Đường Đường trước tiên nhắn tin cho Trần Vũ nói đã tìm được Bách Thần sau đó đưa đứa bé đến khách sạn nơi ba mẹ bé đang ở.
Đôi vợ chồng trẻ mất con sốt ruột tìm nửa ngày sắp phát điên rồi, bây giờ tìm được đứa bé thì kích động muốn khóc, liên tiếp cảm ơn mấy người Đường Đường.
Đường Đường đứng trước nói chuyện, hai người phía sau ngốc ngốc gật đầu mỉm cười. Lúc chỉ còn lại ba người, Mễ Việt trực tiếp nhảy tới trước mặt Đường Đường, "Đường à, em biết tiếng Bồ Đào Nha khi nào vậy?"
"Cái này",
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nam-phu/726079/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.