Trước khi đến nhà chung ‘Rung Động’, Vinh Nhung đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống. Tốt nhất tất nhiên là được trả lương để ăn dưa và thưởng thức các món ngon miễn phí. Nhưng tình huống thực tế có lẽ sẽ khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, giống như tối qua bị Hàn Lệ nhắm vào, bị những khách mời khác lờ đi.
Nhưng sau một ngày, sự lo lắng và bất an của cậu đã giảm bớt rất nhiều. Bác sĩ Du rất thân thiện như một người anh lớn, Hoài An cũng đã giúp cậu nhiều lần.
Có lẽ, cậu cũng sẽ có thêm nhiều người bạn tốt ở đây. Nghĩ đến đây, khóe miệng của Vinh Nhung khi đang chở Lê Hoài An trở về nhà chung ‘Rung Động’ không khỏi nhếch lên...
Khi Vinh Nhung và Lê Hoài An về đến nhà chung, đã gần hai giờ rưỡi chiều. Vinh Nhung theo thói quen để xe đạp gọn gàng vào một góc.
Khu bình luận đột nhiên có người nói, [Thôi chết!!! Vinh Nhung mau vào nhà, đừng lo xe nữa.]
[Sao vậy?]
[Mọi người xem phòng livestream của Hàn Lệ sẽ biết.]
Vinh Nhung đang chuẩn bị khóa xe thì nghe thấy tiếng chó sủa, “Gâu gâu gâu!”
Chó? Vinh Nhung ngay lập tức nghĩ đến Đô Đô, liền chạy nhanh vào nhà chung. Lê Hoài An thấy vậy cũng nhanh chóng theo sau.
Kết quả là vừa vào đến, Vinh Nhung thấy một con chó Alaska oai phong lẫm liệt đang sủa dữ dội về phía Đô Đô trên ghế sofa.
Dư Dịch Nghiêm và Sở Viễn Trạch đang cố ngăn cản, nhưng con chó lớn vẫn hùng hổ muốn xông đến.
“Đô Đô!!!” Vinh Nhung hành động nhanh hơn suy nghĩ, lao thẳng đến trước mặt Đô Đô, ôm chặt chú mèo trắng nhỏ đang hoảng sợ vào lòng.
Nhưng khi bình tĩnh lại, sắc mặt Vinh Nhung bỗng tái nhợt, bản thân cậu cũng sợ chó. Từ khi còn nhỏ, cậu bị một con chó cắn rất đau trên đường đi học, từ đó mỗi khi thấy chó cậu luôn sợ, đều phải nhờ Trần Triết đuổi chúng đi.
Dư Dịch Nghiêm tinh tế nhận ra sự bất thường của Vinh Nhung, vừa nói “Đừng sợ”, vừa che chắn trước mặt cậu.
Vài giây sau Vinh Nhung, Lê Hoài An cũng vào nhà, nhìn thấy con chó liền đứng yên trước cửa, Sở Viễn Trạch biết cậu sợ chó liền kéo Lê Hoài An lại gần.
“Hừ.” Hàn Lệ thấy bộ dạng của Vinh Nhung, sau nửa ngày cau có, cuối cùng cũng nở nụ cười, “Happy lại đây.”
Chú chó Alaska vô cùng phấn khích khi nghe tiếng gọi của chủ nhân, con bạo chúa nhỏ bỗng trở nên ngoan ngoãn. Trông nó hẳn là được chăm sóc rất cẩn thận, bộ lông vô cùng mềm mại, thậm chí vòng cổ của nó cũng là của Gucci, vẻ ngoài kiêu ngạo giống hệt chủ nhân, Hàn Lệ nhìn thấy vậy liền hài lòng vuốt ve đầu con chó lớn vài cái, “Nhìn Happy nhà tôi ngoan ngoãn thế này, sao ai đó lại có thể sợ đến thế chứ?”
[Mẹ kiếp——]
[Cái thằng Hàn Lệ này có còn là người không? Xem mà tức điên!]
[Còn đổ lỗi ngược lại nữa chứ!]
[Tức chết mất!!!!]
[Lúc này rồi mà ban tổ chức chương trình vẫn không ra mặt quản lý Hàn Lệ à?]
Điều khiến khán giả càng bực mình hơn là fan của Hàn Lệ:
[Anh Hàn nói sai chỗ nào chứ?]
[Đúng vậy, sao lại chỉ cho châu quan được phóng hoả, không cho dân chúng thắp đèn.]
……
[Khoan đã, người phía trên! Nói rõ ràng xem ai là quan, ai là dân hả?]
Vinh Nhung luôn đứng ngoài cuộc, giờ đây khuôn mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ, khiến cả người cậu trở nên sống động hơn. Hàn Lệ nở nụ cười kỳ lạ, chủ động bước đến bên Vinh Nhung, giọng điệu khiêu khích, “Sao lại có vẻ mặt đó? Chẳng lẽ nơi này chỉ được nuôi mèo mà không được nuôi chó?”
Đúng lúc có tiếng động ngoài cửa, chú chó Alaska nghe thấy liền chạy ra bãi cỏ.
Vinh Nhung nhìn con chó rời đi, mới lấy lại bình tĩnh sau nỗi sợ hãi, nở nụ cười với Hàn Lệ, đẹp đến mức suýt khiến Hàn Lệ hoa mắt: “Tất nhiên là được, nhưng chó lớn như Alaska cần dắt đi dạo 1,5-2 tiếng mỗi ngày. Chúng thường đi vệ sinh khi đi dạo, nên nhớ chuẩn bị túi, nhặt phân của nó vào túi rồi dọn dẹp sạch sẽ nhé.”
Mỗi ngày Hàn Lệ mặc đủ loại quần áo đắt tiền, kiểu tóc cũng được thiết kế tỉ mỉ, chỉ nghĩ đến những cảnh đó mặt anh ta đã tái xanh.
[Hahaha, sao lúc nào Vinh Nhung cũng có thể khiến anh Hàn nghẹn họng nhỉ?]
[Bác sĩ Du, muốn cười thì cứ cười đi, đừng cố nhịn.]
[Hahaha chó con: Nói yêu tôi mà sợ tôi rồi à?]
[Ơ, không đúng à, đây không phải là điều cơ bản nhất khi nuôi chó sao? Sao phản ứng của Hàn thiếu gia lại lớn thế?]
[Nhiều người giàu có sẽ thuê bảo mẫu chăm sóc cũng như dắt chó đi dạo, các bạn biết chưa?ω?]
[Người không bằng chó, ghen tị quá??]
……
Trận chiến không khói súng này tạm thời kết thúc.
Vinh Nhung không ở lại phòng khách, cậu dẫn Đô Đô lên phòng chơi game tầng ba ở tạm một lúc.
Mặc dù cậu vừa chiếm ưu thế bằng lời nói, nhưng với tính cách của Hàn Lệ, không biết hai mươi ngày tới anh ta sẽ làm ra những gì nữa. Vinh Nhung vừa an ủi vuốt ve Đô Đô, vừa cau mày suy nghĩ: Đặc biệt là bây giờ cậu đang ở trong một cuốn sách, sẽ có rất nhiều điều vượt quá quy luật thông thường.
Vấn đề đau đầu nhất của hiện tại là việc Đô Đô sẽ rời đi hay ở lại. Vinh Nhung nhìn chú mèo trắng nhỏ bỗng trở nên ngoan ngoãn, nếu sau này nơi đây nuôi con chó Alaska đó, mà hiện tại cậu không có phòng riêng, không thể tạo ra một môi trường an toàn cho Đô Đô, thì nó không thể ở lại đây được.
Nhưng ở nhà cũng không có ai, mẹ của nguyên chủ đã đi làm bảo mẫu tại gia. Chẳng lẽ phải gửi Đô Đô vào cửa hàng thú cưng?
Khi Vinh Nhung đang chìm trong suy nghĩ, chú mèo trắng bỗng liếm ngón tay cậu, đây là dấu hiệu Đô Đô đang đói.
Vinh Nhung nhớ lại đã nhờ nhân viên chăm sóc nó trước khi đi, lòng cậu đột nhiên thắt lại, quả nhiên giao Đô Đô cho người khác chăm sóc thì không yên tâm, cậu vuốt đầu chú mèo trắng nhỏ, “Xin lỗi Đô Đô, đi theo anh làm khổ em rồi.”
Câu thì thầm nhẹ nhàng này lại khiến khán giả trong phòng livestream cảm thấy nghẹn ngào.
[Không hiểu sao thấy buồn quá……]
[Khóc òa, cực cưng Vinh Nhung của tôi ơi.]
[Đây chẳng phải show hẹn hò tình cảm sao? Kẹo của tôi đâu? ?]
[An An sao chưa đến an ủi Vinh Nhung?]
[Bị bệnh à? Mới quen ngày đầu đã bị trói buộc rồi à? An An cũng sợ động vật nhỏ mà.]
Vinh Nhung xuống lầu lấy thức ăn và thanh cho mèo, ngoài Hàn Lệ, không có ai ở phòng khách, còn con Alaska đã vào phòng, ngồi trên ghế sofa cậu ngủ đêm qua.
Hàn Lệ đã nhìn chằm chằm Vinh Vinh từ khi cậu xuất hiện ở cầu thang, tưởng rằng Vinh Nhung lại sẽ bất ngờ nói gì đó để chặn họng anh ta, nhưng tầm nhìn của Vinh Nhung đột nhiên chuyển hướng ba mươi độ, giả vờ như không nhìn thấy anh ta mà đi thẳng đến lấy thức ăn và thanh cho mèo bỏ vào bát của Đô Đô.
[Cười chết với biểu cảm ngơ ngẩn của Hàn Lệ.]
[Lúc đầu khá bực bội với Hàn Lệ, nhưng biểu cảm kinh ngạc của anh ta sao lại buồn cười thế nhỉ.]
Nhưng khi Dư Dịch Nghiêm từ phòng vệ sinh trong phòng khách đi ra, Vinh Nhung lại mỉm cười chủ động chào hỏi, Hàn Lệ vô thức cau mày.
[Wow!!! Vừa đến đã bắt gặp cảnh chiến trường căng thẳng, may mắn quá.]
[Hahahaha, cả ba đều là công à.]
[Nhưng họ lại có cảm giác cp kỳ lạ, mặt lạnh kiêu ngạo công x trai thẳng thông minh xinh đẹp thụ ′▽`ノ?′▽`ノ?]
[Xin lỗi không thể ship được, theo tôi, rõ ràng Hàn Lệ đang bắt nạt người khác!]
PS: Vinh Nhung: Cãi thắng rồi, nhưng không vui
Không cố ý xúc phạm những chú chó dễ thương _:з」∠_
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]