Mới được một ngày, mọi người Khương gia đều bị đau eo, đau người, bắp chân thì bị chuột rút, nhưng vẫn cố nén kiên trì.
Hiện tại biết được cần nghỉ ngơi chỉnh đốn, Khương Tu Văn không thèm để ý mình là một người đọc sách văn nhã mà đặt mông ngồi xuống nơi lầy lội nước mưa, hắn chưa bao giờ chật vật như vậy.
Cuối cùng giấy dầu lại đưa cho Khương Bảo Châu cùng Văn thị, trên người Khương Bảo Châu đều ướt, nhưng vẫn còn tốt hơn Khương Tu Văn một chút.
“Khương đại nhân, cách đây không xa hình như có một cái thôn, hay là các người đi đến đó xin chỗ nghỉ chân?”
Quan sai họ Lưu là người của Đại Lý Tự, được bên trên dặn dò xuống, chỉ cần giám sát chặt chẽ, đưa người đến phương bắc là được.
Còn có phải có ẩn tình gì không thì hắn ta không dám nói, cũng không dám hỏi.
“Có thể làm như vậy được sao?”
Văn thị có chút ngượng ngùng, bọn họ là tội thần, vốn dĩ không có đãi ngộ đặc biệt, yêu cầu như vậy có phải quá mức hay không.
“Ít nhất các người có thể đi đến tìm hương thân mua chút giấy dầu, có áo tơi thì càng tốt.”
Quan sai họ Lưu cũng không nói quá rõ ràng, hắn ta cũng không lo lắng người Khương gia trốn chạy, nếu vậy thì đã không bị đưa lên đoạn đầu đài rồi.
Tiếp theo còn gần phải đi ba ngàn dặm, đường xá xa xôi, hắn ta đề nghị Khương gia mua một chiếc xe đẩy nhỏ để đồ vật, cũng có thể dùng để thay phiên nghỉ ngơi.
“Nương, đề nghị này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-con-toi-than-chiu-luu-day-mang-theo-khong-gian-di-chay-nan/3833402/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.