“Phì!”
Nhìn thấy đại ca như gà trống bại trận mà ủ rũ cụp đuôi, Khương Tu Võ không nhịn được cười ra tiếng, hắn biết đại ca không hề quan trọng như vậy.
Nếu không đủ tiền thì hắn sẽ đi vào vết xe đổ của đại ca, nhưng mà hắn sẽ đưa ra yêu cầu là phải bán đi làm con rể tới cửa cho nhà người ta, như vậy còn có thể có nương tử.
Lúc này là Khương Bát Đấu không vui, thổi râu trừng mắt nói: “Lão nhị, nhìn thanh danh của con xem, cả ngày trà trộn bên ngoài, chỉ khiến ta bị mất mặt xấu hổ!”
“Cha, ngài nói nhi tử làm gì, chẳng lẽ Khương gia gặp kiếp nạn lần này, không phải là do công lao của ngài sao?”
Khương Tu Võ tỏ vẻ không phục, sao lại nói hắn, chuyện bị lưu đày này cũng không phải là do hắn gây ra.
“Nhãi ranh, xem lão tử có đánh chết ngươi không!”
Khương Bát Đấu như bị dẫm phải cái đuôi mèo, lập tức nổi trận lôi đình.
Bên trong lao ngục gà bay chó sủa, chỉ có Khương Bảo Châu ngồi vững như Thái sơn, nàng vẫn còn đang tự hỏi nhân sinh.
Trong trí nhớ, thế giới của nguyên chủ rất đơn thuần, mỗi ngày đều là ăn ăn uống uống, bẫy chim vớt cá, vốn dĩ không hề nhọc lòng vì bất cứ chuyện gì.
Thế giới này cũng không có trong lịch sử, còn đang ở thời kỳ vũ khí lạnh, ngoài việc có nhiều chủng loại rau xanh ra thì cũng không có cái gì khác đáng giá để tôn sùng.
“Chuột!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-con-toi-than-chiu-luu-day-mang-theo-khong-gian-di-chay-nan/3833395/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.