Người trong thôn đều cho rằng cô giáo Lâm luyến tiếc bọn nhỏ trong thôn bọn họ mới ở lại thôn, là đại ân nhân của Táo Câu thôn bọn họ, nhưng Lâm Khiết tự biết, cô ở lại mới không phải vì chịu khổ bị liên luỵ đâu.
Cô ở lại là vì cướp chồng Tô Nhược Phượng, từ đây trải qua ngày lành.
Lâm Khiết, là trọng sinh!
Cô biết Diệp Bạch Xuyên về sau sẽ trở thành bá đạo tổng tài, cũng biết ba mẹ Tô Nhược Phượng sẽ trở về nhận thân, cô còn biết rất nhiều rất nhiều chuyện hiện tại còn chưa phát sinh. Nhìn Tô Nhược Phượng ngồi ở ghế dài bệnh viện trên mặt đầy mông lung, Lâm Khiết cúi đầu, dùng tóc mái trên trán che giấu đáy mắt căm hận.
Cho dù đã trọng sinh vài năm, cảnh tượng đã từng khiến cô trằn trọc không thể ngủ cũng phảng phất ở trước mắt. Lâm Khiết bỏ ra rất nhiều công sức mới ngăn chặn hận ý và ghen tỵ của mình, làm ra dáng vẻ nôn nóng lo lắng, đi ra phía trước cầm tay Tô Nhược Phượng.
Hai người cảm tình trong mắt người khác tương đương tốt.
Lâm Khiết là thanh niên trí thức tuổi nhỏ nhất xuống nông thôn, mọi người đều quan tâm cô. Tô Nhược Phượng cũng không ngoại lệ, hơn nữa Lâm Khiết trọng sinh một lần, đối với sở thích của cô rõ như lòng bàn tay, nhất cử nhất động nhất ngôn nhất ngữ đều trúng hồng tâm Tô Nhược Phượng. Tô Nhược Phượng xa người thân, trực tiếp coi cô trở thành em gái mình, chuyện gì cũng đều nghĩ cô.
Chỉ tiếc, tỷ muội tình thâm này hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-con-gai-tu-tien-dai-than/186159/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.