Thời gian trong Tàng thư các không chuyển động, tức là từ đầu đến cuối đều dừng lại tại thời điểm này. Tiểu Bạch Quả cũng không biết cô rốt cuộc đã ngây ngốc bao lâu, chỉ biết cô đã ăn hai viên Tích Cốc Đan. Dựa theo lý do thoái thác của lão cha, một viên Tích Cốc Đan có thể khiến một người bình thường cả tuần không thấy đói.
Mà lúc này cô mới chỉ lật xem được gần ba quyển bí tịch.
Không phải cô lười biếng dùng mánh khoé mà là cô gặp phải một nan đề... không biết chữ!
Lúc trước ít gì Diệp Bạch Xuyên cũng được dung hợp ký ức của mình với bản thể ở thế giới này, đối với các vấn đề thường thức tuy không biết nhiều nhưng sau khi chỉnh lý lại cũng có thể đọc sách, biết chữ. Nhưng Tiểu Bạch Quả cô đối với tu tiên giới căn bản là hoàn toàn chẳng biết gì. Lão cha không suy xét đến vấn đề này, chờ đến khi cả hai nhận thức rằng đây là vấn đề nan giải thì đã muộn.
Tiểu Bạch Quả không thể không bắt đầu học ngôn ngữ của Tu tiên giới từ đầu, ba quyển bí tịch này là lão cha trúc trắc dẫn đường cho mới miễn cưỡng hoàn thành.
Ánh mắt Tiểu Bạch Quả nhìn lão cha như chứa đầy dao nhọn, cứa thẳng vào trong lòng hắn.
Lòng dạ và da mặt hắn đều dày như nhau, không có chút ảnh hưởng nào.
Tiểu Bạch Quả tức giận hừ mũi. Cô nhìn cả một ngăn tủ đầy thư tịch, lại liếc mắt nhìn lão cha đang ung dung tự tại, nhịn vị chua trong lòng mà hỏi:
"Cha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-con-gai-tu-tien-dai-than/1484765/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.