Chương trước
Chương sau
Xung quanh nhiều người cũng không tiện lấy tiền ra đếm kỹ, về đến nhà tính ra thế mà lời bốn mươi sáu đồng ba. So với công nhân chính thức trong nhà máy còn kiếm được nhiều hơn.
Hàng đều đã bán hết, Tôn Xảo Xảo vẫn còn nghẹn họng trân trối, cẩm thấy khó tin:
"Thật sự có người mua những thứ này sao? Họ nghĩ cái gì vậy?"
Mức sống ở nông thôn kém trong thành phố quá nhiều. Đối với nông dân, no ấm còn là vấn đề lớn, bỏ ra một phân tiền đều phải suy tính có đáng giá hay không. Tôn Xảo Xảo không có cách nào hiểu sự theo đuổi của người thành thị đối với chất lượng cuộc sống. Nhưng cô cũng tâm lớn*, cảm thấy sao cũng được, miễn kiếm được tiền là được.
(*Trái tim lớn, thường nói một người không tinh tế, cẩu thả)
"Nhà ta lần này tìm được đường phát tài rồi."
Tiểu Bạch Quả cảm thấy không ổn lắm.
Nhà cô làm ăn tốt là bởi vì hôm nay là nhà duy nhất làm, không có ai cướp mối với các cô. Nhưng tôm hùm đất xào cay cũng không phải thứ cần nhiều kỹ thuật mới làm được. Chỉ cần bỏ nhiều ớt vào thì ăn cũng ngon cả thôi. Nhà cô làm ăn tốt như vậy khẳng định đã có người đỏ mắt. Bây giờ không biết đã có bao nhiêu người sau lưng suy nghĩ cách làm tôm cá xào cay rồi. Lần sau họp chợ chắc chắn có không ít nhà đoạt mối làm ăn với nhà cô.
Còn chuyện nguyên vật liệu cũng là một vấn đề.
Sông này không có chủ, Diệp gia nhà cô có thể bắt cá dưới sông này thì nhà khác cũng có thể bắt cá ở đây. Tài nguyên tự nhiên hữu hạn, e là không dùng được bao lâu. Cá dưới sông sẽ ít đi một chút, muốn làm cá xào cay cũng chỉ có thể chạy đi nhập hàng ở chợ thủy sản bên kia. Vậy phí tổn liền tăng lên rồi.
Nào ngờ cô đã đánh giá thấp Tôn Xảo Xảo.
Tôn Xảo Xảo thật sự nảy ra ý tưởng:
"Mấy thứ chẳng đáng giá trong thôn, gia công một chút mang lên thành phố lại thành bánh thơm. Thôn mình dựa vào mười dặm núi lớn, rau dại, quả dại cũng nhiều. Chúng ta có nên nghĩ biện pháp đem mấy thứ thường ngày ở thôn mình biến thành đồ ăn ngon, sau đó bán cho người thành phố lấy tiền không?"
Đầu óc Tôn Xảo Xảo có thể không thông minh nhưng dính đến tiền một cái là nhanh liền.
Lão thái thái cũng chưa nghĩ đến kịch bản này, lúc đầu ngẩn ra, sau đó lập tức cảm thấy con dâu cả nói cũng có chút đạo lý. Hôm nay bà đi họp chợ, nói việc nhà nửa ngày với lão thái thái ở trong thành, nghe bà ấy nói trong thành bán đồ ăn chỗ nào cũng giống nhau, chẳng có chút gì mới mẻ, đặc biệt là mùa đông, không phải củ cải thì cũng là cải trắng, chả có tí rau gì khác.
Đừng nói là người thành phố, ngay cả dân quê như bà, tới mùa đông không phải đều muốn thay đổi khẩu vị hay sao?
"Con nói có đạo lý, vừa lúc cả nhà mình cũng đều ở đây, mọi người cùng nhau suy nghĩ, xem bây giờ nên làm món gì tốt nhất, vừa có thể kiếm nhiều tiền mà lại không sợ dễ bị người khác học được."
"Còn thêm một cái nữa, không tốn nhiều tiền vốn."
Tôn Xảo Xảo vội vàng chêm vào.
Cả nhà đều cười rộ lên. Sau khi cười xong lại cùng nhau minh tư khổ tưởng, nghĩ xem rốt cuộc là thứ gì vừa có thể kiếm ra tiền mà vừa không dễ bị người khác học theo, lại vừa không tốn nhiều vốn.
Lão thái thái rốt cuộc cũng là người ăn cơm mấy chục năm, nghĩ tới nghĩ lui thật sự cũng khiến bà nghĩ ra cách. Lúc này vừa đúng mùa quả dại trên núi chín. Ngẫm lại khắp núi đều là trái cây miễn phí lại nghĩ mấy thứ gần đến tết ắt không thể thiếu, lão thái thái chuẩn bị thử làm trái cây đóng hộp.
Lão thái thái cảm thấy trái cây đóng hộp dễ làm hơn một chút mà giá bán cũng cao hơn một chút.
Một hộp 512 gram táo gai (sơn tra) đóng hộp giá hơn 3 khối. Thịt hộp thì càng khó lường. Ngay cả Diệp gia cũng chỉ dám mua một hai hộp như vậy cho bọn nhỏ nếm thử.
Nếu nhà mình có thể tự làm, đến mùa đông năm nay cũng có thể lấy ra cho bọn nhỏ ăn.
Trong mấy đứa cháu, lão thái thái thật sự thích Tiểu Bạch Quả nhất nhưng bảy đứa cháu trai cũng là cháu ruột của bà, lão thái thái cũng thương bọn chúng.
Lão thái thái vừa nói ra ý của mình, người Diệp gia đều nói được.
Không nói thế thì có thể làm thế nào?
Bọn họ cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn. Được hay không thì cũng phải làm thử mới biết.
Tiểu Bạch Quả nghĩ đến đào vàng đóng hộp, táo gai đóng hộp, mơ đóng hộp, bò kho đóng hộp, mắt mở to tràn ngập chờ mong.
Khiến lão cha tò mò đối với "đồ hộp".
Thỉnh thoảng lão cha vẫn dùng cách âm tráo:
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon! Mà ngọt! Vừa thơm vừa ngọt! Đặc biệt đào vàng là con thích nhất!"
Tiểu Bạch Quả hạnh phúc nheo mắt lại.
Mùa đông đốt lửa, hong cả người ấm áp lại lấy một hộp đào vàng mát lạnh ở ngoài vào, oaaa, cuộc sống thần tiên cũng chỉ có như thế thôi!
Nhưng mà việc bảo quản... lại thành vấn đề.
Tiểu Bạch Quả mở to mắt, biểu tình vui sướng không thấy đâu nữa, chỉ còn bộ dáng tâm sự nặng nề. Chút tính toán này Diệp Bạch Xuyên đã sớm thấy rõ, không khỏi buồn cười:
"Lại có việc muốn cầu vi phụ?"
"Con biết ngay không thể gạt ba mà." Tiểu Bạch Quả vuốt mông ngựa lão cha: "Ba con là người ba lợi hại nhất thế giới này, lợi hại ơi là lợi hại. Ba, ba có thể nghĩ cách rút hết không khí trong hộp ra khỏi đồ hộp nhà mình làm không? Hoặc là khiến thời gian trong đó trôi chậm một chút? Như vậy đồ hộp nhà ta có thể để thật lâu, mùa đông cũng có thể lấy ra ăn."
Dù sao cũng không phải thỉnh cầu khó khăn gì, chỉ là thuận tay làm một cái pháp trận, lão cha cũng không từ chối.
"Có thể."
__________________
Người Diệp gia đều có tinh thần nói một không nói hai. Nếu nói phải làm đồ hộp thì đương nhiên mọi người liền bắt tay vào làm. Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Diệp Lục Hải liền chuẩn bị vào thành mua một đống bình thủy tinh có nắp về.
Lúc đi ngang qua bờ sông, Diệp Lục Hải cố ý đi chậm lại quan sát một chút. Quả nhiên, bởi vì nhà bọn họ lần trước bán tôm hùm bội thu, giờ đã có thêm nhiều người tới. Cả người quen lẫn không quen đều sôi nổi xắn ống quần xuống bắt tôm cá. May mắn đầu óc nhà bọn họ chuyển nhanh, nếu không chỉ sợ không là ăn được mấy hôm.
Thời này bình thủy tinh còn không đắt, mùa hè trẻ con còn dùng bình thủy tinh đổi kem. Có thể tưởng tượng việc mua sỉ một đống cũng không phải chuyện đơn giản, cần có phương pháp. Hai vợ chồng đi tìm Diệp Hà trước. Diệp Hà dẫn bọn họ đến xưởng thủy tinh, từ xưởng thủy tinh vào trong giới bán, mua sỉ trăm cái về đặt trong góc bếp, dùng vải bố che lại. Cả nhà già trẻ bắt đầu phân công hành động. Trẻ nhỏ lên núi nhặt quả dại, người lớn ở trong sân, chọn lựa trái cây bọn trẻ nhặt về, rửa sạch sẽ, bỏ vào trong chậu chờ xử lý.
"Ôi giời, tên tiểu tử thối này, cái vận khí gì thế hả?! Sao lại nhặt quả có sâu?!"
Diệp Lục Hải phụ trách hai đứa con trai lớn nhà mình, bực bội cả một buổi sáng. Sao mà cái thằng con này xui thế không biết, nhặt về hai sọt đào mà không dùng được mấy quả. Mười quả thì có tám quả bên ngoài hoàn hảo mà bên trong có sâu.
Hai thằng con này một chút cũng không biết thương ba nó. Hắn cong lưng cả nửa ngày, cái eo sắp gãy ra đến nơi mà cái chậu nhỏ bên cạnh còn chưa đầy được một nửa.
"Vận khí cái gì? Là do con thôi!"
Ông cụ Diệp hút thuốc lá sợi.
Ông hút thuốc cả năm, trên người có mùi khói. Lão thái thái chê mùi trên người ông làm ô nhiễm đồ hộp, không cho ông tham gia vào, ông cũng chỉ có thể ngồi xa xa nhìn.
"Phi, con mà vận khí kém hả?" Diệp Lục Hải ôm Lưu Quốc Hoa: "Vận khí con mà kém thì làm sao có thể tìm cho cha một cô con dâu tốt như này?"
Lưu Quốc Hoa đỏ mặt:
"Chết dạng!"
Ông cụ Diệp bị ghê tởm không nói nổi nữa.
Chọn quả dại xong, Tôn Xảo Xảo giúp lão thái thái gọt vỏ. Tôn Xảo Xảo là người keo kiệt, nói gọt vỏ là gọt vỏ, tuyệt đối không mất một miếng thịt quả nào. Lão thái thái nấu một nồi nước lớn rồi đem trái cây đã xử lý xong vào nấu. Bởi vì là lần đầu làm, lão thái thái cũng không dám lơ là liền đứng bên kia nhìn. Chờ đến khi cảm thấy trái cây không khác đồ hộp năm ngoái lắm thì nhanh tay vớt ra, vội vàng đổ liên tục vào bình thủy tinh.
Bình thủy tinh đột nhiên gặp nóng làm sao mà chịu được, choang một tiếng vỡ toang. May là Tôn Xảo Xảo thấy tình huống không tốt lắm kéo lão thái thái lại. Nếu không kéo, lão thái thái chắc chắn bị nước đường làm bỏng.
"Thật là... làm giật cả mình."
Lão thái thái trong lòng nhảy bang bang. Nhìn trái cây trong nồi một cái, bà không rảnh nghỉ ngơi, nhanh tay cầm một cái lọ thủy tinh lên. Lần này lão thái thái rút kinh nghiệm, múc một muôi nước sốt vào bình, xoay thân bình, hâm nóng nắp. Chờ cái chai đều ấm lên thì đem cả nước cả cái đổ vào lọ, đây nắp lại, đặt sang chỗ có gió lùa để nguội.
Đây là để thử nghiệm xem bọn họ làm đồ hộp có thể để lâu được không. Chỗ gió lùa đặt tổng cộng mười hai lọ, 80 cái còn lại thì để trong bếp chờ phiên chợ sau bán.
Trong nhà đều thương lượng xong, một hộp này bán một đồng rưỡi.
Cứ làm trái cây đơn giản nhất trước. Nếu bước đi này của bọn họ ổn, đồ trong bình để lâu không hỏng thì làm thêm chút thịt hoặc là rau xanh.
_______________________
Nửa háng nháy mắt là qua, lại đến ngày họp chợ. Lần này không thể so sánh với phiên chợ thu hoạch vụ thu. Cho dù là thế đi nữa, người đến họp chợ cũng vẫn không ít, so với mấy nhà mang theo cá tươi lần trước không chênh lệch lắm. Lần này mọi người Táo Câu thôn đều ôm theo chậu sứ.
Diệp lão thái khinh bỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, dịch người sang bên cạnh.
Không muốn cùng với đám người không có đầu óc đứng cùng một chỗ.
Diệp Bạch Xuyên cũng dịch sang bên cạnh, vừa ngăn trở lão thãi thái dựa vào đám người bên này, vừa nghĩ chuyện trong nhà.
Lần này Tiểu Bạch Quả không đi theo.
Lần trước họp chợ làm Tiểu Bạch Quả mệt không ít. Lần này nói thế nào cũng không đi. Lão cha cảm thấy không lên nổi tinh thần.
Lão thái thái thấy hắn thất thần liền gõ hắn:
"Lão tam, tỉnh táo một chút đi, chờ lát nữa bán xong chúng ta đi mua đồ ăn vặt cho Tiểu Bạch Quả."
Con gái chưa bao giờ ăn mảnh, mua đồ ăn vặt cho con gái cũng đồng nghĩa với mua đồ ăn vặt cho hắn. Tâm tình Diệp Bạch Xuyên lập tức sung sướng. Xe bò lắc lư chạy tới, Diệp Bạch Xuyên cao to một chút liền chiếm được mấy chỗ tốt nhất, đón người nhà qua.
Lại khiến một đám gái có chồng hâm mộ.
Nhìn xem lão tam nhà người ta đi. Người ta hiếu thuận hiểu chuyện bao nhiêu, còn biết chiếm chỗ cho người nhà. Nhìn lại nhà mình chỉ biết đứng ngốc bên cạnh, còn không bằng một kẻ ngốc.
Nhưng thấy trong tay các cô đều ôm chậu sứ, đám phụ nữ các cô lại vui sướng trong lòng.
Đây là gì?
Đây là một xấp tiền!
Rốt cuộc thì lần này Diệp gia chỉ đi bốn người, mang theo ba cái rổ. Kể cả có che đậy kín mít thì mấy cái rổ đấy có thể chứa được bao nhiêu đồ chứ?
Các cô chắc thắng rồi!
Chỉ là vừa tới trấn trên, đám phụ nữ dã tâm bừng bừng liền choáng váng.
Ôi chao ơi, hầu như là mỗi nhà đến họp chợ đều mang một hai cái chậu sứ như vậy. Đường phố đã sớm tràn đầy mùi cay rồi. Nhà nào cũng mùi cay như thế, nhà các cô căn bản là chẳng có ưu thế gì.
Làm sao bây giờ?
Nghĩ tới nghĩ lui lại không nghĩ tới chuyện này.
Sao người thôn khác cũng làm chứ?
Thôn dân Táo Câu thôn đều không hiểu nổi.
Lưu Quốc Hoa nhìn từng cái mặt không mê mang thì cũng phẫn nộ hoặc bất đắc dĩ, trong lòng sảng khoái vui sướng không nói nên lời.
Đáng đời!
Ai bảo các người đoạt đường làm ăn của nhà ta!
Coi như là báo ứng!
Cũng không thèm động não ngẫm lại, cá tôm kia khó làm lắm chắc? Thôn người khác thấy chẳng lẽ không đỏ mắt sao?
Mang theo chút cảm giác ưu việt hơn người, Lưu Quốc Hoa lật mở miếng mải phủ trên rổ ra, thoải mái hào phóng bày trên chỗ bán hàng của mình. Lấy trong rổ mấy lọ trái cây đóng hộp ra, cô cố ý mở một lọ khiến mùi trái cây ngọt ngào tràn ra ngoài.
Trên phố này ngoại trừ đồng hương tới bán đồ cũng có không ít người thành phố tới họp chợ đã sắp chịu không nổi mùi nồng nặc trên đường này.
Tôm hùm đất xào cay và cá xào cay của Diệp gia tuy rằng cũng có mùi nhưng Diệp gia không chỉ bỏ mỗi ớt mà còn cho thêm các loại gia vị khác nên chỉ có mùi cay nồng thơm phức. Hơn nữa cả con đường cũng chỉ có mỗi một nhà bán. Hương vị kia chỉ có thơm mà không ngấy, rất quyến rũ.
Nhưng người trong thôn lại không biết tôm hùm đất và cá xào cay kia cần phải bỏ bao nhiêu dầu bao nhiêu ớt để che đi mùi tanh, lại đổ chung vào làm một lần. Không ít nhà làm cá xào cay có mùi tanh của đất. Nhiều người lại không dùng ớt xào rau bình thường mà dùng loại ớt chỉ thiên cực cay. Mùi vị kia cực kỳ gay mũi. Có nhà mang theo trẻ nhỏ, chịu không nổi kích thích khóc ầm lên.
Lúc này, quầy hàng Diệp gia lại thành điểm nhấn đặc biệt nhất.
Không ít nhà đều nhìn chằm chằm bọn họ, tò mò bọn họ mang theo thứ gì.
Thời buổi này, mọi người chỉ biết đồ hộp đóng gói bằng lá sắt, không biết loại trái cây đóng trong bình thủy tinh nên chỉ cảm thấy thứ này nhìn qua mát mát lạnh lạnh, thoải mái mới mẻ.
Lưu Quốc Hoa ngựa quen đường cũ, bắt đầu giới thiệu.
"Anh trai, chị gái, em gái ơi, mọi người đi dạo phố chắc cũng mệt rồi nhỉ? Mùi cay này vừa hăng vừa ngấy, tới thử một phần trái cây đóng hộp nhà ta đi. Thơm nức mà vừa ngọt thanh vừa mát lạnh. Mọi người nhìn xem, có đào này, còn có trái cây khác. Không phải tôi khoác lác nhưng mà mùi vị khác hẳn với đồ đóng hộp sắt, sạch sẽ trong suốt, còn nhìn thấy bên trong trông như thế nào."
Cô thấy có đứa bé nhìn chằm chằm liền lấy ra một cái que gỗ đã chuẩn bị từ sớm, xiên lấy một miếng đào trong bình:
"Đứa bé này khỏe mạnh kháu khỉnh, vừa nhìn là đã biết thông minh. Ôi, mắt hồng hết cả rồi, là bị cay hả? Mau ăn một miếng đào đi, miễn phí cho con."
Đứa bé trai nọ rất muốn giơ tay ra nhưng lại sợ bị mẹ mắng, vừa nhìn Lưu Quốc Hoa tràn ngập chờ mong, vừa nhút nhát sợ sệt lôi kéo tay mẹ, chờ đến khi mẹ nó gật đầu đồng ý mới nhận xiên gỗ trong tay Lưu Quốc Hoa ăn. Mới ăn một miếng đã hạnh phúc cười:
"Ngon quá!"
"Ngon đúng không?" Lưu Quốc Hoa tiếp lúc mời chào làm ăn: "Xem trái cây đóng hộp nhà ta đi, hàng thật giá thật. Trong cửa hàng phải bán hai ba đồng bạc, nhà ta chỉ bán một đồng rưỡi, quá là rẻ luôn!"
Bé trai kia lại nhìn mẹ nó, muốn mẹ nó mua một hai lọ cho mình, trong lòng mẹ nó cũng hơi dao động. Cô nhận ra Lưu Quốc Hoa chính là người bán cá xào cay lần trước. Vốn dĩ hôm nay cô tới đây cũng là để chuẩn bị mua cá xào cay tiếp nhưng đi dạo một vòng mà vẫn không tìm được hương vị cá xào cay như lần trước mua về. Cũng đã chẳng còn hy vọng gì, lúc này nhận ra Lưu Quốc Hoa, nhớ lại cá xào cay kia, trong lòng cô đã dao động ba phần.
"Tôi có thể nếm thử được không?"
"Được chứ, sao lại không, cứ tới đây nếm đi."
Mẹ đứa bé đi tới xiên một khối nếm thử. Cắn một miếng, quả nhiên là vừa ngọt vừa ngon. Nước sốt tràn ngập, làm nước miếng cũng tràn ra. Thật đúng là ngon hơn cả đồ hộp hai ba đồng bán trong cửa hàng! Các đóng gói lại có vẻ cao cấp, không giống bình dân.
Cô lập tức không do dự nữa:
"Bán cho tôi ba hộp!"
...
Diệp gia lại lần nữa kiếm lời, không khí tràn ngập vui mừng.
Thôn dân lại lần nữa học Diệp gia làm trái cây đóng hộp.
Chỉ là trái cây đóng hộp này so với tôm hùm đất gì đó thật sự còn khó làm hơn.
Mỗi việc thứ này chỉ thích hợp với bình thủy tinh đã làm khó không ít người.
Trong thôn không có chỗ nào bán bình. Trong thành thì mọi người cũng không biết đi chỗ nào mua, cũng không biết đi tìm ai. Cho dù mấy người may mắn biết được là phải đến xưởng thủy tinh thì tới đó cũng không có người quen giới thiệu. Giá cả cũng làm thôn dân do dự.
Diệp gia bán cá xào cay xong có hơn bốn mươi đồng làm vốn nên thật ra cũng không quá quan ngại giá bán sỉ bình thủy tinh. Nhưng hầu hết thôn dân không có nhiều vốn, vừa nghe thấy giá bình thủy tinh lập tức liền cảm thấy không có lời.
Còn không bằng bán cá xào cay.
Ít nhất đỡ tốn phí.
Nhưng mà... kiếm cũng ít hơn...
Ai bảo chồng các cô không có bản lĩnh, không kiếm được tiền chứ?
Nghĩ đến đây, không ít phụ nữ cãi nhau với chồng. Mấy người đàn ông đều dùng ánh mắt oan ức muốn đánh người sau lưng anh em Diệp gia.
Nhưng thật ra có bị chuyện bình thủy tinh làm khó hay không thì bọn họ cũng biết khó mà lui.
Họ không thừa tiền vốn như Diệp gia.
Mua chút đường, mua mấy cái bình thủy tinh cũng đã cảm thấy đau như cắt thịt.
Lúc sên trái cây mà thiếu đường thì nước đường sẽ loãng, căn bản là chẳng có hương vị gì, càng không cần phải nói cho thêm nước quả để đề vị.
Người thành phố có tiền thật đấy nhưng người thành phố cũng không phải đồ ngốc. Rõ ràng có đồ ăn ngon hơn thì tội gì phải chọn thứ khó ăn?
Chờ đến một tháng sau, Diệp lão thái phát hiện đồ hộp nhà bà để cả tháng cũng không có gì thay đổi, liền lục tục làm thêm các loại rau xanh đóng hộp, tôm hùm đất xào cay đóng hộp, cá hầm ớt đóng hộp. Nhà khác toàn thôn Táo Câu đều thất sủng.
__________
Ngày tháng bình bình đạm đạm như nước chảy, mỗi ngày không nhanh không chậm trôi qua, nháy mắt đã vào tháng chạp. Ruộng nương đã không cần chăm sóc. Giờ này năm ngoái Diệp gia nhất định không chịu ngồi yên. Đàn bà con gái thì ở nhà đóng đế giày, khâu miếng đệm. Đàn ông thì ra ngoài giúp lò gạch, xưởng đồ sứ kéo hàng hóa, đốt lò hơi kiếm chút tiền mua đồ đón tết. Năm nay mọi người đều thành thật náu mình trong nhà.
Nhà chính có thêm một cái bếp lò mới, bên trong đốt than viên*, một viên là có thể đốt hơn nửa ngày. Trên bếp lò còn có chỗ để nướng đồ bên trong. Tiểu Bạch Quả và Diệp Võ ngồi ở chỗ tốt nhất, châu đầu ghé tai nhìn vào trong.
(*than viên là cái loại than giống than tổ ong nhưng mà để cho dễ làm mà không cần làm số lượng lớn thì họ vo viên lại chờ khô là bỏ vào bếp lò được. Nhà bà nội mình mở quán phở ở trên trấn vùng Đông Bắc Bắc bộ vẫn còn dùng loại than vo viên này để đun nước)
"Được rồi hả?"
"Nướng thêm chút nữa, ra dầu ăn ngon hơn."
Hai đứa nhỏ tiếp tục trông mong nhìn vào trong bếp, chờ khoai lang nướng ra dầu.
Lão thái thái ngồi trên giường đất trong nhà chính, nhìn một đám cháu nhỏ trong phòng, trong lòng thỏa mãn lạ thường.
Nhà bà nửa năm nay thật đúng là thay đổi rất nhanh. Hiện giờ cuối cùng lại đứng vững chân một lần nữa.
Hồi trước con thứ ba bị sét đánh, lúc Tô Nhược Phượng mang theo tiền chạy trốn, bà thật sự cảm thấy như trời sập xuống, cảm thấy không còn hy vọng gì.
Cảm giác như vậy không chỉ có một mình bà, còn có mấy bà chị em tốt cũng lén nghĩ như vậy. Tuy rằng chị em già bọn họ không nói ra nhưng trên mặt lại viết rõ ràng.
May mắn, bà cắn răng kiên trì, nhà bà chẳng những nhẫn nhịn qua mà càng ngày càng tốt hơn.
Đầu tiên là cá xào cay kiếm được tiền vốn. Tiếp theo là tìm được bí quyết làm đồ hộp. Làm được đồ hộp vừa đẹp vừa để được lâu mà còn ăn ngon. Năm nay nhà bà chỉ dựa vào mấy tháng bán đồ hộp mà kiếm lời được tới bốn năm trăm đồng.
Cho dù là công nhân bình thường tính một năm tiền lương, kể cả Diệp Hà là nười có tiền đồ nhất trong nhà thì tiền lương cả năm cũng chưa được con số này.
Ngẫm lại lúc trước con thứ ba từng nói: "Người đà bà này có tướng phá của", lão thái thái không thể không nghi ngờ có phải cái cô con dâu Tô Nhược Phượng này quá phá của nên vận khí Diệp gia nhà bà mới kém như vậy không. Nếu không thì làm sao giải thích cô ta vừa đi một cái, trong nhà lập tức như thể trước phá sau lập thế này?
Bà càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này mơ hồ, cũng không nghĩ lại nữa, đem kim chỉ trong tay bỏ vào hộp, nhìn sắc trời bên ngoài qua cửa sổ.
Không biết từ khi nào trên bầu trời bắt đầu có tuyết rơi.
Trên mặt đất đã phủ một tầng tuyết nói dày không dày, nói mỏng cũng không mỏng.
Lão thái thái nhíu mày.
Hôm nay là ngày con gái cưng Diệp Hà về nhà nghỉ đông.
Một năm cũng chỉ có một kì nghỉ dài thế này, lão thái thái một chút cũng không muốn có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra. Bà xoay người chuẩn bị sai một đứa con trai ra ngoài đi đón em gái.
Lão thái thái vừa xoay người lại liền thấy:
Diệp Thanh Sơn với vợ nó hai vợ chồng thân thân mật mật.
Diệp Lục Hải với vợ nó hai vợ chồng thân thân mật mật.
Diệp Bạch Xuyên... đang tranh khoai lang với cháu gái nhỏ.
Trong lòng lão thái thái lúc ấy liền bốc lên một ngọn lửa.
Đùa cái cứt chó gì thế này!
"Lão tam, bên ngoài tuyết rơi rồi, con đi đón em gái đi."
_________________
(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.
Hi mọi người, giờ mình mới có lap edit tiếp đây. Edit bằng điện thoại không tiện mở tab nên mình lười quá ngưng nửa tháng nay (chứ đồ án thì lúc nào mình cũng có). Cảm ơn mọi người vẫn còn đọc nhé. - Giai-mới chấm đồ án-Thiên
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.