Bạch Tu Nhiên là người thân quan trọng nhất của Bạch Khởi La, cô không hề nghĩ ngợi, trong nháy mắt đập cho hắn một phát.
Lương Đại phịch một tiếng, ngất đi.
Chuyện quanh mình xảy ra quá nhanh, mọi người còn chưa thấy rõ rốt cuộc có chuyện gì thì người cũng đã bị Bạch Khởi La bắt lại, đánh ngất!
Ngoại trừ Phùng Kiêu, dường như không có ai là không khiếp sợ.
Bạch Khởi La hoảng hốt đứng dậy: “Ba tôi...”
Bọn chúng còn phái người đi giết ba cô, bọn chúng muốn giết ba cô!
“Lên xe, tôi lái xe!”
Lục Thiếu soái lập tức mở miệng, hắn quay đầu dặn dò sĩ quan phụ tá: “Cậu xử lý Lương Đại!”
Quay đầu đang muốn nói gì nữa thì thấy Bạch Khởi La đã kéo cửa xe ra, cô trực tiếp ngồi ở ghế lái, trong nháy mắt đạp phanh, Phùng Kiêu xông lên xe như bay.
Mới vừa nhào lên xe, đã thấy xe phóng ra ngoài như một mũi tên! Lục Thiếu soái căn bản không kịp lên xe!
Phùng Kiêu: “Hôm nay ba em không có ở Toà thị chính, hôm nay ông cắt băng khánh thành cho bách hoá Xương Đạt, tôi biết đường, em để tôi lái cho!”
Chưa từng nghe nói Bạch Khởi La biết lái xe, mà trên thực tế, quả thật Bạch Khởi La không có bằng lái, cho nên cô hiếm khi lái xe. Nhưng không có bằng lái không có nghĩa là không biết lái xe. Trước kia chị họ Bạch Khởi La quen không ít bạn trai, trong đó có một thanh niên có nghề tay trái là đua xe, để nịnh bợ em vợ, hắn dạy cho Bạch Khởi La không ít thứ.
Nhưng khi đó vì Bạch Khởi La không đủ tuổi nên không đăng ký thi bằng lái xe, rồi sau đó, sau đó xuyên không, lại càng không cần đi thi bằng lái!
Lúc này, cô chỉ nhớ mình biết lái xe, còn lại chẳng nhớ gì cả: “Mất thời gian, anh chỉ đường cho tôi.”
Phùng Kiêu nhìn cô quẹo trái quẹo phải như bay, trông bộ dạng đúng là biết lái xe, dù trong lòng cực kỳ lo lắng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-con-gai-cung-tan-troi-cua-nam-chinh/1655103/chuong-31-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.