*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
cô lắc tay một cái.
Quản gia: "Đây là năm xưa lão gia đổ thạch (*),mở ra được một khối ngọc, tỉ lệ tất nhiên là cực kì xuất sắc, lúc ấy còn được lên báo phỏng vấn nữa. Sau đó, lão gia dùng khối ngọc này làm thành bảy chiếc vòng ngọc, tặng cho mỗi vị di nương mỗi người một cái. Nhưng chưa từng thấy bọn họ mang qua. không ngờ bọn họ đều mang nó tặng cho tiểu thư.”
Tính ra, hẳn là chỉ có Bát phu nhân mới còn giữ lại chiếc vòng phỉ thúy thôi.
Bạch Khởi La: "..............."
Bởi mới nói, đang yên đang lành sao lại tặng vòng ngọc cho cô chứ, thì ra là họ không thích những cái này!
Đúng là quá đáng mà!
Đấy chính là tấm lòng chân thành của cha cô đó!
"Hừ!"
Bạch Khởi La ngay cả Phùng Kiêu cũng không thèm liếc đến, trực tiếp ngồi xuống tức giận.
(Đổ thạch có hiểu là săn tìm ngọc quý từ đá như đánh cược)
Bạch Khởi La ngay cả Phùng Kiêu cũng không thèm liếc đến, trực tiếp ngồi xuống tức giận.
Phùng Kiêu cười cười, ngồi bên người cô, khuỷu tay tựa lên ghế sô pha, tay kia buông lỏng: “Em cảm thấy bọn họ không quan tâm đến tâm ý của ba em nên em tức giận? Nhưng em thử nghĩ ở một góc độ khác thử xem, họ không phải không quan tâm tâm ý của ba em, mà là tất cả mọi người đều như thế, thật sự là không tiện mang ra ngoài, những chiếc vòng tay ấy đều giống nhau không sai một nét thì làm sao họ có thể ganh đua so sánh với nhau? Ai dám nói mình là người đeo vòng tay đẹp nhất trong số họ? Mà nếu đem đi tặng người khác, nếu có một ngày cha em hỏi thì sao? Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-con-gai-cung-tan-troi-cua-nam-chinh/1655101/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.