Chương trước
Chương sau
Edit: Vincent

Beta: Laune

Về đến nhà, Thẩm Mộc Bạch lau lại điện thoại của Nguyễn Du Du một lần nữa, mở nắp sau điện thoại lên để kiểm tra, điện thoại vẫn có thể dùng được, chỉ là góc trên bên trái màn hình xuất hiện vết nứt nhỏ.

"Đã muộn rồi, ngày mai anh đổi điện thoại cho Du Du, em có muốn dùng điện thoại của anh trước không?" Thẩm Mộc Bạch chỉ vết nứt trên màn hình điện thoại cho Nguyễn Du Du xem.

Nguyễn Du Du cầm tới nhìn một chút, "Không sao đâu, không ảnh hưởng gì đến việc sử dụng, ngày mai rồi nói sau."

Mu bàn tay trắng như tuyết của cô bầm tím một mảnh, Thẩm Mộc Bạch kéo tay cô lại, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm tím.

Trong một thời gian ngắn như vậy, cô đã bị thương hai lần.

"Chút vết thương này không sao cả, rất nhanh sẽ khỏi thôi." Đôi mắt to tròn trong veo đen láy, giọng nói mềm mại, nhỏ nhẹ: "Thẩm tiên sinh, tôi..."

Cô vốn dĩ cho rằng đây là một cơ hội tốt để chứng minh bùa chữa thương của mình có tác dụng, chỉ cần cô vẽ bùa chữa thương trước mặt anh, rồi dùng trên mu bàn tay của mình, như vậy anh sẽ thấy được hiệu quả của lá bùa.

Tuy nhiên, anh lo lắng cho vết thương của Triệu Húc Phong, tự trách lại áy náy, cha mẹ Triệu trong quá trình chạy chữa cho Triệu Húc Phong đã thất vọng quá nhiều lần, tâm trạng của anh chắc cũng không khá hơn là bao.

Huống hồ, nếu bùa trị thương của cô không thể chữa khỏi cho Triệu Húc Phong, chẳng phải sẽ khiến cho tâm trạng của anh thay đổi, một lần nữa nhen nhóm hy vọng rồi lại tuyệt vọng sao?

Nguyễn Du Du do dự, hàng mi thật dài chớp chớp, trong đôi mắt to tròn có sự mờ mịt không biết làm sao.

Bàn tay với những ngón tay thon dài của Thẩm Mộc Bạch đặt trên đầu cô, xoa xoa mái tóc dài mềm mại bồng bềnh kia: "Du Du làm sao vậy?" Cô trông giống như một con nai con bị lạc trong rừng vào buổi sáng sớm, ngây thơ và bối rối.

"Tôi, ngày mai tôi muốn đi dạo trung tâm mua sắm, mua điện thoại di động mới, mua thêm vài bộ quần áo dày hơn." Nguyễn Du Du cuối cùng cũng đã thay đổi quyết định của mình, cô quyết định lén lút dùng bùa trị thương cho Triệu Húc Phong một thời gian, nếu có hiệu quả thì mới nói cho người khác biết.

"Vậy à, vậy anh sẽ đi cùng Du Du, trời lạnh rồi, Du Du nên mua thêm quần áo."

Bọn họ vẫn đi trung tâm thương mại trước đó, vì sự việc diễn ra ở quầy thu ngân lần trước nên cả trung tâm thương mại đều biết Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du. Bọn họ vừa bước vào cửa trung tâm thương mại, tựa như kéo chuông báo động khiến tất cả nhân viên đều im lặng, quản lý mập rón rén đi theo họ cách đó không xa.

Nguyễn Du Du đi xem điện thoại trước, bình thường cô thích cầm điện thoại chơi, màn hình to rất bất tiện.

Chủ quầy tươi cười vô cùng thân thiết, kiên nhẫn vô cùng, thấy ánh mắt Nguyễn Du Du nhìn về phía chiếc điện thoại di động nào, lập tức lấy nó ra giới thiệu một phen.

Nguyễn Du Du không biết nhiều về điện thoại di động, cho tới bây giờ cô đều nhìn bề ngoài, chọn mấy cái mà mình cảm thấy thuận mắt, quay đầu hỏi Thẩm Mộc Bạch: "Thẩm tiên sinh, anh cảm thấy cái nào tốt? "

"Cái này đi." Thẩm Mộc Bạch biết mấy cái điện thoại này đều là những cái tiểu cô nương nhìn trúng, anh chỉ cái có hiệu suất tốt nhất, cô thích xem video, đôi khi mở ứng dụng sẽ quên tắt, đồng thời mở mấy cửa sổ, nếu hiệu suất quá kém sẽ bị giật lag.

Nguyễn Du Du gật gật đầu, "Vậy thì lấy cái này."

Chủ quầy thuần thục in hóa đơn, bảo một nhân viên khác cầm thẻ của Thẩm Mộc Bạch đi trả tiền, cười nói: "Điện thoại này mới ra mắt không lâu, hiệu suất rất tốt." Thật ra chính bản thân cô ấy cũng vừa mới mua loại này, nhưng cô ấy không dám nói mình dùng giống như người ta, bởi vì rất nhiều người không thích người khác dùng cùng loại với mình, nhất là người có tiền.

Hộp đựng điện thoại không lớn được bỏ vào túi giấy tinh xảo, chủ quầy đột nhiên nhớ tới ốp điện thoại di động mình vừa mua chưa dùng, lấy ra cho Nguyễn Du Du xem: "Ốp điện thoại có thể thay thế, mấy cái này đều là ốp dự phòng, nếu cô thích, tôi sẽ bỏ vào túi cho cô?"

Mặt sau của điện thoại di động vốn là màu trắng bạc, mấy cái ốp chủ quầy lấy ra đều những ốp có mấy hình dây ruy băng màu trắng bạc, có hoa rực rỡ, có cá bơi dưới nước, còn có mấy hình trái tim hường phấn.

Nguyễn Du Du lần lượt xem từng cái, cô cảm thấy rất hài lòng, đôi mắt hạnh xinh đẹp cười cong lên: "Đẹp, đều mua hết, cô in hóa đơn đi. "

Chủ quầy thở phào nhẹ nhõm, "Những thứ này là đồ tặng, không cần in hóa đơn."

Nguyễn Du Du nhớ lại lần trước cô đi mua đồ ở đây cũng được tặng món quà nhỏ, vui vẻ nhận ốp điện thoại rồi bỏ vào trong túi: "Cảm ơn."

Nhân viên khác đã tính tiền xong liền quay lại, đem hóa đơn và thẻ giao cho Thẩm Mộc Bạch, Thẩm Mộc Bạch tiện tay ném hóa đơn vào túi giấy, đột nhiên nhìn bàn tay bị thương của Nguyễn Du Du, "Du Du, thay luôn điện thoại đi."

Chủ quầy nhiệt tình nói: "Đúng vậy, bây giờ tôi sẽ đổi ngay cho cô."

Nguyễn Du Du lấy điện thoại cũ từ trong túi xách của mình đưa qua, chủ quầy thuần thục mở vỏ sau, lấy thẻ sim rồi hỏi cô: "Cô muốn thay ốp nào?"

Nguyễn Du Du chỉ vào cái ốp có mấy hình trái tim màu hồng phấn: "Thay cái đó vào hộ tôi, cảm ơn."

Chủ quầy vừa làm vừa nghĩ: Rõ ràng hai người rất ôn hòa lễ độ mà, lần trước tiệm đồng hồ kia lại xảy ra xung đột lớn như vậy, nháo loạn đến nỗi phải đóng cửa.

Nguyễn Du Du vui vẻ lật tới lật lui xem điện thoại mới mấy lần rồi mới cất vào balo, cô mặc một chiếc váy liền, trên người không có túi.

Trên điện thoại di động cũ có mấy tin nhắn cá nhân, phải xử lý qua mới có thể vứt bỏ, Thẩm Mộc Bạch một tay xách túi giấy đựng điện thoại cũ, một tay nắm tay cô. Sau khi hai người rời đi, quản lý mập từ phía sau cột đi ra, tay lau mồ hôi trên trán, hướng về phía chủ quầy giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ khen ngợi, lặng lẽ đuổi theo hai người.

Nguyễn Du Du rất dễ mua quần áo, cô biết rõ sở thích của mình, chỉ cần nhìn trúng và phần thân trên vừa người thì sẽ mua luôn.

"Thẩm tiên sinh, tôi còn muốn mua thêm hai cái túi nữa." Cô chỉ có một cái balo, còn là màu trắng, nếu ngày nào cũng dùng sẽ rất nhanh bẩn.

"Đi thôi, chọn hai cái cho Du Du."

Thẩm Mộc Bạch xách theo bảy tám cái túi giấy, quản lý mập lặng lẽ đi theo rốt cục nhìn không nổi, cười nịnh nọt: "Thẩm tiên sinh, tôi mang những thứ này bỏ vào trong xe cho ngài?"

Thẩm Mộc Bạch đưa hết túi xách và chìa khóa xe cho hắn, dẫn Nguyễn Du Du đi xem túi xách.

Nguyễn Du Du rất thích cảm giác Chử Viện đeo túi xách, túi xách có quai lớn màu đen, để mấy quyển sách giáo khoa và sách bài tập đều thừa chỗ, đeo túi xách như vậy cô có có cảm giác mình rất thục nữ.

Cô cũng chọn một cái túi xách gần như lớn nhất, đeo trên vai đứng trước gương: "Ách..."

Cái túi xách kia sắp dài đến mông cô, trông như thể cô chỉ cao bằng hai cái túi xách.

Thẩm Mộc Bạch buồn cười nhìn tiểu cô nương mặt đang tối sầm, buồn bã đem túi xách trên vai nhỏ kéo xuống, giao lại cho nhân viên.

Một bàn tay trắng nõn mềm mại duỗi tới, "Túi này rất đẹp, nhưng chỉ có mấy người cao mới đeo được, người như Nguyễn tiểu thư... Ah, ý tôi không phải nói cô lùn, ý tôi là cô rất nhỏ, không thích hợp để mang loại túi này, cô bảo nhân viên lấy túi khác để thử xem."

Ai đáng ghét như vậy?! Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên nhìn.

Chu Dung Dung.

......

Tết Trung được nghỉ ba ngày, vừa là ngày lễ vừa là ngày tết, thời tiết bắt đầu chuyển từ ấm áp sang se lạnh, người đến trung tâm mua sắm rất nhiều.

Chu Dung Dung đau khổ vì mất danh hiệu hoa khôi của trường, ở nhà suy sụp hai ngày, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần chuẩn bị mua sắm một phen, muốn lấy trạng thái tinh xảo hoàn mỹ xuất hiện trước mặt những bạn học không có mắt kia, kết quả lại gặp phải "kẻ thù truyền kiếp".

Kẻ thù gặp nhau, vô cùng nóng máu.

Chu Dung Dung bất giác đứng thẳng người, góc độ nâng cằm cũng càng chuẩn xác hơn, bụng dùng sức hóp lại, nở một nụ cười thật tươi: "Thẩm Mộc Bạch, Nguyễn tiểu thư không thích hợp với cái túi này, anh nghĩ sao?"

Thẩm Mộc Bạch không nhìn cô ta, trong đôi mắt đen thuần khiết bình tĩnh không gợn sóng, nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn đã phồng lên của Nguyễn Du Du, "Du Du, không cần biết có hợp hay không hợp, chỉ cần nhìn thuận mắt là có thể mua, nếu mấy ngày nữa nhìn chán thì có thể vứt đi."

Gương mặt tức giận kia có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cánh môi đầy hồng nhuận cong lên, Nguyễn Du Du cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, tôi thích nó. Tôi mua túi này, đóng gói lại cho tôi."

Nụ cười trên mặt Chu Dung Dung suýt nữa không duy trì được, "Cái túi này tôi cũng muốn mua." Đến lúc đó cô đeo nó trên vai, xem Nguyễn Du Du đeo thế nào, nếu cô ta chịu đeo trước mặt mọi người, cho đám sinh viên của Đại học Yên Thành xem hoa khôi trường mà họ chọn có mắt thẩm mỹ thảm hại như thế nào.

"Thực xin lỗi, túi này là bản giới hạn, chỉ có một cái." Nhân viên nói xong, nhanh chóng đóng gói lại túi xách, đưa túi giấy cho Nguyễn Du Du.

"Cô..." Chu Dung Dung trước nay chưa từng chịu ấm ức như bây giờ, cố gắng duy trì khí chất tao nhã của mình, bất mãn nói: "Vừa rồi tôi cũng nói muốn mua."

Nhân viên nở nụ cười ôn hòa: "Là Nguyễn tiểu thư thử trước, cũng là Nguyễn tiểu thư nói muốn mua trước."

Tâm trạng của Nguyễn Du Du trong nháy mắt trở nên tốt hơn, xách túi rời đi, vừa đi được hai bước lại cảm thấy xách túi giấy to đùng này khiến cô bị lùn đi nên cô chuyển tay nhét hết vào tay Thẩm Mộc Bạch.

Thẩm Mộc buồn cười xoa xoa đầu cô.

Nguyễn Du Du quay đầu nhìn Chu Dung Dung đã không thấy đâu, "Cái túi này cứ trừ vào tiền tiêu vặt của tôi đi. Tôi chuẩn bị đem nó tặng cho Chử Viện, Chử Viện rất thích loại túi xách này, cô ấy đeo rất đẹp mắt."

Cô có chút đau lòng, một cái túi xách tốn hơn phân nửa tiền tiêu vặt, hiện tại cô chẳng bán được một tấm bùa nào, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều là Thẩm Mộc Bạch đưa cho, nhưng đồ cô tặng cho người khác không thể để Thẩm Mộc Bạch trả tiền.

Thẩm Mộc Bạch chỉ thoáng nghĩ một chút liền hiểu được tâm tư của cô, cười khẽ một tiếng, "Du Du không cần tiết kiệm tiền cho anh, coi như anh tặng cho Du Du, Du Du lại tặng cho người khác là được rồi."

Nguyễn Du Du dễ dàng tiếp nhận cách nói này, cái đầu nhỏ vui vẻ gật hai cái.

Cô vẫn còn nhớ thương lẩu cay lần trước, cùng Thẩm Mộc Bạch đi ăn lần nữa.

Lần trước tới nơi này là lần đầu tiên cô gặp Thẩm Mộc Bạch, cũng là ngày hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn, bây giờ quay lại, quan hệ giữa cô và Thẩm Mộc Bạch đã khác trước. Lần trước cô là thế thân mà Chu gia đẩy ra để ngăn hôn sự cho Chu Dung Dung, lần này cô và Thẩm Mộc Bạch lại tình nguyện nắm tay nhau.

Lại nói tiếp, trước cô, Chu Dung Dung vẫn là vị hôn thê của Thẩm Mộc Bạch...

Nguyễn Du Du vừa nghĩ đến điều này, trong lòng có chút không thoải mái, ngay cả món lẩu cay mà cô yêu thích nhất cũng không thơm ngon nữa.

Thẩm Mộc Bạch nhìn bộ dạng hồn bay trên mây của tiểu cô nương, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu, liên tiếp đem mấy miếng thịt dê cuộn mỏng ném vào trong nồi, đã chín mềm cũng không vớt ra, chỉ dùng đũa gảy gảy.

Đây là lần đầu tiên anh thấy cô thất thần khi ăn.

Cũng không biết tiểu cô nương có tâm sự gì, nhìn chằm chằm nồi lẩu trong chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn anh, há miệng muốn nói cái gì đó, lại cúi đầu nhìn nồi lẩu.

"Thẩm tiên sinh, anh..." Lông mi dài chớp chớp, cánh môi đầy hồng nhuận đầy đặn, chần chờ hỏi: "Anh và Chu Dung Dung..."

"Không quen." Thẩm Mộc Bạch đơn giản trực tiếp trả lời.

Vẻ mặt cô dịu đi trông thấy, đôi mắt hạnh xinh đẹp sáng lấp lánh, giống như là có sao băng xuyên qua màn đêm, cô mím môi cười, bắt đầu vui vẻ vớt thịt dê trong nồi, Thẩm Mộc Bạch ngược lại có chút kinh ngạc.

Lông mày của anh khẽ nhướng lên, ánh mắt đen láy dừng trên mặt Nguyễn Du Du, không biết có phải hơi nóng của lẩu hay không, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thoạt nhìn có chút đỏ.

Từ khi nào tiểu cô nương này lại học được tính... Ghen tuông?

......

Ngày hôm sau đi học, Nguyễn Du Du tặng cho Chử Viện túi xách hôm qua cô mới mua.

Chử Viện rất thích, "Thật đẹp mắt, đây là phiên bản giới hạn, tớ đang muốn mua, làm sao Du Du biết được tớ đang muốn?"

Nguyễn Du Du thở dài, khuỷu tay chống lên bàn học, nâng cằm nhỏ nhìn chiếc túi trong tay Chử Viện, háo hức kể lại chuyện cướp túi với Chu Dung Dung ngày hôm qua.

Chử Viện không nhịn được cười: "Du Du tốt quá, cậu nhỏ nhắn đáng yêu, không biết bao nhiêu người hâm mộ đấy."

Nguyễn Du Du nằm sấp trên bàn học, ánh mắt mất mát như mèo con không thể lấy được cá khô nhỏ từ chủ nhân, không có tinh thần lẩm bẩm nói: "Nhỏ nhắn đáng yêu, được rồi..."

Tầm mắt vừa di chuyển thì cô nhìn thấy Trần Mân cách đó không xa.

Trần Mân sau khi bị thương vẫn xin nghỉ, trốn tránh huấn luyện quân sự, hơn nữa nghỉ liên tục ba ngày, đây là lần đầu tiên Nguyễn Du Du nhìn thấy cô sau khi hai người xảy ra xung đột.

Vết trầy xước trên mặt Trần Mân đã khỏi, hoàn toàn nhìn không ra, chỉ là không biết vết thương trên thắt lưng thế nào rồi.

Lần trước đánh nhau, ai cũng không chiếm được tiện nghi, họ buộc phải "hòa giải" để không bị đuổi học, trong lòng hai người đều không phục.

Tầm mắt Nguyễn Du Du vừa đảo qua, Trần Mân lập tức nhận ra, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Du Du một cái, hừ lạnh một tiếng, muốn nói cái gì đó, lại ngậm miệng lại, yên lặng cúi đầu.

Nguyễn Du Du thoạt nhìn mềm mại mềm mại, trên thực tế cũng không dễ bắt nạt, cô đánh Nguyễn Du Du một cái, nhưng bản thân lại bị thương nặng hơn. Hơn nữa gần đây, cũng không biết bố mẹ đắc tội với đại thần nào, công ty làm ăn không thuận lợi, nhiều lần thất bại nên giờ cô cũng không dám gây chuyện.

Trải qua huấn luyện quân sự và tết Trung thu, đây mới là lần đầu tiên Nguyễn Du Du chính thức lên lớp.

Cô phát hiện khi được Thẩm Mộc Bạch dạy thêm toán cao cấp và tiếng Anh cho, hai môn học này nghe rất dễ hiểu, hoàn toàn không có chuyện nghe không hiểu như lúc trước cô từng lo lắng.

Các môn học khác cũng có thể nghe hiểu bảy tám phần, hơn nữa Thẩm Mộc Dương đưa cho cô vở ghi chép gọn gàng, Nguyễn Du Du cũng có thể tự ứng phó.

Cô được nghỉ chiều thứ sáu và hai ngày thứ bảy, chủ nhật lịch trình của cô coi như khá kín, sáu lớp học mỗi ngày. Có bốn lớp học vào buổi sáng và hai buổi chiều từ thứ Hai đến thứ Năm.

Buổi chiều Nguyễn Du Du học xong cũng không vội vàng về nhà, ở trường tự học một tiếng, ôn lại những kiến thức đã học một lần nữa, vừa vặn về nhà trước giờ tan tầm. Về đến nhà lại tắm rửa, gọi đồ ăn, Thẩm Mộc Bạch cũng đã về.

Trải qua mấy ngày ăn uống, Nguyễn Du Du đã từ bỏ việc nấu ăn, đối với cô mà nói, làm ra mấy cái bánh ngọt tinh xảo quả thực là không có khả năng, chỉ tưởng tượng một chút cô cũng cảm thấy không thể làm được, chứ đừng nói đến những đồ ăn cay cay thơm ngon kia. Cô cảm thấy món ăn như gà cay thoạt nhìn đơn giản, bên trong hình như chỉ có ớt và thịt gà, nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải chặt thịt gà sống thành từng miếng nhỏ, cô lại lùi bước.

Hơn nữa bài tập về nhà của cô tương đối nhiều, từ thứ hai đến thứ sáu ban ngày không có thời gian, buổi tối phải học thêm một tiếng, cuối tuần còn phải đến chỗ lão gia tử một ngày, tính ra thời gian rất gấp.

Lâu như vậy, cô cũng chỉ mới hoàn thành bùa dưỡng thân cho ông nội cùng với bùa bình an của Thẩm Mộc Bạch, còn bùa bình an cho ông nội cô còn chưa bắt đầu làm, lần trước đem về một rương ngọc bài của lão gia tử nhưng lại thiếu bùa bình an của Thẩm Mộc Dương.

Cho nên, Nguyễn Du thành thành thật thật từ bỏ chuyện nấu cơm, mỗi buổi trưa ở trường ăn cơm, hoặc ăn ở nhà hàng hoặc đi ăn vặt ngoài cửa nam, buổi tối liền để cho Dược Hoa giao cơm đến.

Vào cuối tuần, hai người đến thăm ông nội.

Vừa vào nhà, trong phòng khách không chỉ có lão gia tử, Tống Cẩm Minh cũng ở đó.

"Sao anh lại đến đây?!" Nguyễn Du Du hoảng sợ, khi cô nhìn thấy Tống Cẩm Minh, theo bản năng liền cảnh giác.

Nhìn cô giống như một con mèo con xù lông, đôi mắt to tròn đề phòng nhìn Tống Cẩm Minh, Thẩm lão gia tử, Thẩm Mộc Bạch và Tống Cẩm Minh đều có chút ngạc nhiên.

Trong mắt Thẩm lão gia tử, cháu dâu từ trước đến nay nhu thuận, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống không lễ phép.

Trước khi Tống Cẩm Minh về nước, nghe Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch nói về cô rất nhiều lần, cô mềm mại lại đáng yêu, có thể thân cận với người khác một cách tự nhiên, nhưng lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, liền phát hiện cô đề phòng mình.

Thẩm Mộc Bạch nhìn Nguyễn Du Du thật sâu, ánh mắt nặng nề.

Trong bốn người bọn họ, Tống Cẩm Minh là người hoàn hảo nhất, anh về nước nhất định sẽ thăm mấy người thân cùng bằng hữu. Bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, Tống Cẩm Minh sẽ lần lượt đến thăm người nhà của bạn bè, đến thăm ông nội, là chuyện hết sức bình thường. Ngược lại biểu hiện của tiểu cô nương, có chút kỳ quái.

Thẩm lão gia tử cười vẫy vẫy tay, "Du Du, đến đây, các cháu có phải đã quen biết nhau hay không? Cẩm Minh đến thăm ta."

Nguyễn Du Du cũng biết mình có chút thất thố, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh lão gia tử, lông mi thật dài chớp chớp, áy náy nhìn Tống Cẩm Minh: "Xin lỗi, tôi thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ở đây, còn tưởng rằng mình đi nhầm đến câu lạc bộ."

Tống Cẩm Minh ôn hòa cười: "Hai năm nay tôi không về nước, bây giờ về nên đến thăm ông nội, lại nói tiếp, thân thể ông so với trước khi cháu xuất ngoại còn tốt hơn, sắc mặt hồng nhuận, thân thể nhẹ nhàng khỏe mạnh."

Lão gia tử sảng khoái nở nụ cười, "Đây đều là nhờ Du Du, Du Du chính là bùa may mắn của nhà chúng ta, từ khi Du Du đến, thân thể của ta ngày càng tốt hơn."

Tống Cẩm Minh hơi có chút kinh ngạc nhìn Nguyễn Du Du một cái.

Lúc trước Thẩm Mộc Bạch từ nhà họ Chu mang Nguyễn Du Du đi, Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch đã phàn nàn với anh thật lâu, anh vốn tưởng rằng không ai thích Nguyễn Du Du và hoàn cảnh của cô sẽ rất tồi tệ, không ngờ bây giờ cô sống như cá gặp nước. Không nói tới Thẩm Mộc Bạch nhưng Thẩm lão gia tử cũng thích cô như vậy, còn có cả Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch đối với cô cũng rất tốt. Đặc biệt là Triệu Húc Phong người rất khó thân cận sau khi bị thương, nhưng nhìn bộ dáng khi cậu ta nói chuyện với Nguyễn Du Du, rõ ràng hai người rất hòa hợp.

Tống Cẩm Minh từ trước đến luôn lịch sử và chu đáo, mang quà đến cho Thẩm lão gia tử. Chờ sau khi anh đã rời đi, lão gia tử mới mở ra tùy tiện nhìn một chút, định nói quản gia Vương cất đi, không ngờ tới bên trong lại có một tấm ngọc bài.

Lão gia tử rất thích thu thập mấy thứ này, người thân, bạn bè thân thiết thường tặng cho ông, lại nói tới trước kia Tống Cẩm Minh cũng đã tặng cho ông vài tấm.

Thẩm lão gia tử tiện tay đưa ngọc bài cho Nguyễn Du Du: "Du Du xem cái này có thể dùng được không, nếu không dùng được thì để ta bảo quản gia Vương cất vào phòng để đồ." Mấy tấm ngọc bài chất lượng tốt đều cho Nguyễn Du Du, trong phòng để đồ còn có rất nhiều thứ lộn xộn.

"A?!" Nguyễn Du Du vừa nhìn thấy ngọc bài, ánh mắt liền sáng lên, "Cái này tốt, ông nội, con muốn cái này."

Thẩm lão gia tử cười rất vui vẻ, "Được, cho Du Du."

Nguyễn Du Du cầm ngọc bài, lật qua lật lại nhìn nửa ngày. Tấm ngọc này chắc hẳn là có lịch sử lâu đời, ngọc sáng bóng nhẵn nhụi, chất lượng cao. Mấu chốt nhất chính là, người nuôi ngọc, ngọc dưỡng nhân, không biết đã từng có vua chúa nào đã đeo qua nó, trên ngọc bài thấm nhuần long khí.

Nguyễn Du Du nghiên cứu một hồi lâu, cô rất tin tưởng ngọc bài này rất có ích cho Thẩm Mộc Bạch, dùng nó khắc thành bùa bình an, nhất định có thể bảo vệ Thẩm Mộc Bạch sống sót sau tai nạn và không bị thương nặng, ít nhất tấm ngọc bài này so với tấm cô vừa mới khắc cho Thẩm Mộc Bạch còn tốt hơn nhiều, đây chính là thứ mà cô muốn từ lâu.

"Ông nội, con đưa cho Tiểu Bạch xem một chút." Nguyễn Du Du hưng phấn cầm ngọc bài chạy đi, không phụ lòng mong mỏi của ông, Tiểu Phúc Tinh chuẩn bị dùng ngọc bài này khắc bùa cho cháu đích tôn, thật tốt quá! Cháu trai lớn của ông thật may mắn, cưới được cô vào nhà.

Thẩm Mộc Bạch tiễn Tống Cẩm Minh về rồi đi lên lầu, Nguyễn Du Du kích động đẩy cửa phòng ngủ ra, hô lên: "Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! "

Cô gọi vừa nhanh vừa gấp, Thẩm Mộc Bạch đang ở trong phòng vệ sinh còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì, vội vàng kéo quần, mở cửa phòng tắm ra: "Du Du, làm sao vậy?"

Quần của anh mới chỉ nhấc lên, khóa kéo còn chưa kéo xong, Nguyễn Du Du mơ hồ nhìn thấy quần nhỏ bên trong, màu đen...

"A——" Cô hoảng sợ hô một tiếng, hai tay vội vàng che mắt: "Xong rồi, hỏng mắt rồi!"

Một tay nàng cầm ngọc bài che mắt, ngón giữa và ngón áp út của tay kia lại lộ ra một khe nhỏ.

Thẩm Mộc Bạch đã quen với hành vi che mắt nhưng lại muốn nhìn trộm này của cô, anh cúi đầu nở nụ cười, chậm rãi kéo khóa quần lên, thắt lại thắt lưng.

Quả nhiên, không cần anh phải bảo cô đã bỏ tay xuống, vừa đúng lúc anh thắt xong thắt lưng.

"Làm sao vậy, hoảng hốt?" Thẩm Mộc Bạch thấy cô không có việc gì, cũng không sốt ruột, ngồi ở trên sô pha nhỏ, vẫy tay bảo cô đi tới.

Nguyễn Du Du ngồi bên cạnh anh, hai tay nâng tấm ngọc bài như dâng một món đồ quý giá lên cho anh xem: "Tiểu Bạch, anh xem này, tấm ngọc bài này là vừa rồi Tống Cẩm Minh tặng cho ông nội, tấm này đặc biệt tốt, tôi muốn khắc thành bùa bình an tặng cho anh. "

Thẩm Mộc Bạch nhướng mày, "Du Du, không phải em vừa mới khắc cho anh một cái sao? Anh phải đeo hai cái?"

"Cái này khác cái trước!" Nguyễn Du Du sốt ruột giải thích: "Cái này anh phải đeo, nếu anh gặp nguy hiểm không chỉ là để bảo vệ tính mạng mà còn không bị thương nặng."

Trong ánh mắt của Thẩm Mộc hiện lên một tia nghi hoặc, cô hình như rất lo lắng anh sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, hoặc là nói chuyện này có trong dự liệu của cô, anh nhất định sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, mà cô đang cố gắng hết sức để cứu lấy mạng của anh.

Nguyễn Du Du cho rằng anh không tin, sốt ruột kéo cánh tay anh lắc lắc, "Tiểu Bạch, tôi không lừa anh, tấm ngọc này chắc chắn tốt hơn tấm trước, tôi vẫn luôn muốn tìm một tấm như này. "

"Anh đã có một cái..."

Thẩm Mộc Bạch vừa định nói mình không ngại có thêm một tấm nữa, Nguyễn Du Du liền tiếp lời: "Cái kia của anh có thể cho ông nội hoặc là Mộc Dương nha."

Thẩm Mộc Bạch sắc mặt tối sầm lại: "Không cho! Du Du, em đã tặng cho người khác, chẳng lẽ muốn đòi lại?"

Đây là món quà đầu tiên tiểu cô nương tặng cho anh, là tấm bùa cô tỉ mỉ khắc ra từng chút một, bất kể là ông nội hay em trai, anh đều không cho!

"Ách..." Nguyễn Du Du không ngờ anh lại keo kiệt như vậy: "Được rồi, không cho thì không cho, tôi tranh thủ thời gian khắc cho anh, anh cứ đeo tấm ngọc tôi đã khắc lúc trước đi, lúc nào tôi khắc xong tấm này liền cho anh đeo."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.