Vụ bắt cóc qua đi, Thẩm Mộc Bạch đã kể rõ cho Nguyễn Du Du, chính Chu Dung Dung đã lên kế hoạch bắt cóc này, cũng như đưa ra chứng cứ xác thực đầy đủ, lần này cô ta không có cơ hội trở mình.
Nguyễn Du Du vốn dĩ cho rằng Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến sẽ lại đến, không nghĩ rằng hai người họ sẽ bỏ cuộc, không quấy rầy trước cửa nữa, có lẽ họ đã tìm được chân tướng và biết được Chu Dung Dung là người phạm tội, không có hi vọng trốn thoát.
Chu Dung Dung và phí lão tam đã bị cảnh sát giam giữ, Nguyễn Du Du cũng không để ý chuyện này nữa, cô đã nắm rõ thời gian nghỉ đông để xếp lịch học bổ túc, và ngày khai giảng học kỳ hai.
Một tháng sau, trở lại trường học, Nguyễn Du Du cảm thấy hưng phấn và ngôi trường đã trở nên thân thuộc hơn.
Chỉ là mấy cảm thấy mấy bạn học có chút kì lạ.
Những người ban đầu có quan hệ không tốt với cô, đột nhiên nói chuyện trở nên thận trọng hơn, còn những người trước đây hoà thuận với cô, lại trở nên cực kì nhiệt tình.
Nguyễn Du Du nhất thời có chút không kịp thích ứng, ngẫm nghĩ kĩ liền hiểu rõ vấn đề.
Vào giờ cơm trưa, Chử Viện cười an ủi: "Không sao cả, ở trường lâu cậu sẽ quen thôi, không phải ai cũng có thể hoàn toàn không để ý gia thế của nhau, cái đó còn tuỳ thuộc vào tính cách có hợp nhau không."
Cô vỗ vỗ cánh tay Nguyễn Du Du, " Tên của cậu lớn quá, đôi khi tôi cũng không dám gọi cậu là tiểu khả ái."
Nguyễn Du Du đảo mắt liếc cô một cái, "Nói nhảm, hôm đó cậu đã đến nhà gọi tôi như vậy."
Chử Viện bật cười, "Tiểu khả ái đúng là tiểu khả ái, ngay cả liếc mắt cũng đáng yêu hơn người khác."
Nguyễn Du Du "Xì ——" kêu lên.
Thấy rốt cuộc cô cũng nở nụ cười, Chử Viện nhẹ nhàng thở ra, "Không cần cưỡng cầu, tr3n đời này vốn dĩ không có gì công bằng tuyệt đối, Thẩm Mộc Bạch nhà cậu quá tốt, người khác bây giờ làm sao có thể coi cậu như bạn học bình thường."
Nguyễn Du Du gật đầu, "Ừm, cậu nói đúng."
Hai người vừa ăn cơm vừa bàn tính chuyện trong hôn lễ, buổi chiều, Nguyễn Du Du đưa thiệp mời đã chuẩn bị cho các bạn học tốt. Cô không định mời hết tất cả mọi người mà cô quen biết, tuy rằng kế hoạch đề ra tổ chức ở nơi đủ rộng rãi, nhưng Nguyễn Du Du cảm thấy, nếu chỉ là bạn học bình thường nếu mời cũng không hay lắm, cô cũng không phải người thích lồng lộn, đông đúc, mà cái chính là muốn những lời chúc phúc thật lòng.
Vì bài đăng của Trần Mân trước đó, nên các bạn học đều đã biết mối quan hệ của Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch, nhưng không nghĩ tới bọn họ không có tổ chức hôn lễ.
Hiện tại hôn lễ thời gian đã định vào đầu tháng 5, thiệp cưới Nguyễn Du Du vừa đưa ra thu hút mọi ánh mắt của mọi người.
Những người được gửi thiệp đều trở nên vô cùng phấn khích, sôi nổi tỏ vẻ nhất định sẽ tham gia.
Những người không được mời tỏ ra có chút ghen tỵ, vì đây chính là hỗn lễ của Dược Hoa, có thể nói toàn bộ Yến Thành đều quan tâm đến, nếu có thể tham gia, nhất định sẽ được mở rộng tầm mắt.
Nhiều người có dụng ý, còn nghĩ có thể ở hôn lễ mở rộng quan hệ kết giao với những người bậc lão làng, đáng tiếc, Nguyễn Du Du không phải ai quen biết cũng phát thiệp mời, chỉ có những người ngày thương thân thiết với cô mới có cơ hội tốt này.
Những người trong lòng không khỏi toan tính, còn to gan đến bên Nguyễn Du Du, giả bộ tò mò, "Bạn học Nguyễn, tại sao thiệp mời phát ít như vậy? Chẳng lẽ cô xem thường chúng tôi sao?"
Bên cạnh có người cười nhạo một tiếng, "Người ta chính là Dược Hoa phu nhân, cao quý như vậy, chúng ta được xem là cái gì, xem thường không phải là hết sức bình thường sao?"
Chử Viện nhíu mày, vừa định phản bác, Nguyễn Du Du đã mở miệng nói: "Xin lỗi, hôn lễ của tôi là do công ty chuẩn bị, bởi vì không đủ chỗ, nên cuối cùng quyết định chỉ mời vài bạn học."
"Ồ? Vậy sao lại mời mấy người kia? Chẳng lẽ do rút thăm mà ra?" Người khiêu khích vẫn không cam lòng, "Không thể trùng hợp như vậy được, mấy người đó đều có quan hệ tốt với cô, chỉ qua vài lần rút thăm liền có thể tham gia hôn lễ?"
Nguyễn Du Du khẽ cười, đôi môi đầy đặn hồng hào cong lên, "Tôi tại sao phải rút thăm? Đây là hôn lễ của tôi, ai tham gia ai không tham gia tôi đều có thể tự nhiên quyết định theo sở thích của mình. Cậu cũng nói,được đưa thiệp mời đều là có quan hệ tốt, này cũng không phải là trùng hợp, cũng không phải rút thăm gì đó, là tôi tự mình quyết định."
Chử Viện lạnh mặt, "Sao vậy, hôn lễ không mời bạn tốt, chẳng lẽ phải qua rút thăm để mời những người mới quen biết sao? Thật là buồn cười, tôi tới giờ cũng chưa nghe thấy ai mời khách tới hôn lễ kiểu này."
Có người phụ họa nói: "Đúng rồi, hôn lễ của bạn học Nguyễn, đương nhiên cậu ấy muốn tự mình quyết định khách đến."
Người khiêu khích nhìn vẻ mặt bình tĩnh Nguyễn Du Du, nghĩ đến sau lưng cô có Dược Hoa, nên không dám nói gì nữa. Cô chỉ muốn được tham gia hôn lễ, cũng không phải muốn Nguyễn Du Du phải khó xử, cuối cùng thiệp mời không có, ngược lại đắc tội với người ta lại không hay, đó cũng không phải là ý định ban đầu của cô.
Mặc dù thiệp mời chỉ cho vài người, nhưng đa số các bạn học đều rất nhiệt tình với Nguyễn Du Du, thậm chí còn đi vệ sinh các lớp khác chỉ để bắt chuyện với cô.
Nguyễn Du Du có chút khó thích ứng, nhưng người ta cũng không nói gì khó nghe, còn có vệ sinh công cộng, chỉ có mình cô có thể vào, người khác muốn theo vào nói chuyện cũng không thể.
Tuy nhiên những chuyện đó đã sớm thay đổi.
Vào buổi chiều, các bạn học nói về một số việc kì lạ đã xảy ra vào kì nghỉ đông.
Vốn dĩ Nguyễn Du Du nói muốn tố cáo Trần Mân trước kì nghỉ đông, nhưng hôm khai giảng Trần Mân lại không có xuất hiện, vì vậy đa số mọi người đều đã đoán được.
Quả nhiên, Trần Mân đã bị phán ba năm tù vì tội phỉ báng.
Có người cảm thấy Nguyễn Du Du có hơi quá tàn nhẫn, dù sao cũng là bạn học, cho dù có mâu thuẫn cũng nên giải quyết nội bộ với nhau, khởi tố ra tòa án còn khiến người ta ngồi tù có chút hơi quá đáng.
Không chỉ vậy, trường học còn đăng thông báo, lập tức sa thải cùng lúc ba người là: Trần Mân, Chu Dung Dung, Cao Quan.
Thông báo sa thải vừa đăng lên, rất nhanh các học sinh liền loan truyền ra ngoài, những người biết rõ tin tức liền tiết lộ từ trong ra ngoài, ba người bị sa thải này đều có gia thế giàu có, có quan hệ quyền lực khủng.
Không cần phải suy đoán, Trần Mân bị sa thải là do Nguyễn Du Du khởi tố, nhưng trùng hợp là cô cũng là nữ học sinh giàu có và quyền thế.
Điều này cũng chứng tỏ, Cao Quan và Chu Dung Dung cũng là do Nguyễn Du Du trục xuất.
Các bạn học đều kinh ngạc.
Nguyễn Du Du thoạt nhìn hiền lành, nhẹ nhàng dễ bắt nạt, không nghĩ tới cô lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, Trần Mân thì không nói, nhưng Chu Dung Dung và Cao Quân đã làm gì?
Suy cho cùng Nguyễn Du Du đã không còn giống như xưa, cô chưa cần nói gì đã có người thay cô xử lí, đem việc Cao Quan hãm hại vu oan ra trước trường, cùng với vụ bắt cóc có liên quan đến Dhu Dung Dung công khai sạch sẽ.
Tuy rằng nói Trần Mân, Chu Dung Dung, Cao Quan ba người bị trường học sa thải đều là gieo gió gặt bão, nhưng chuyện của ba người này đều có liên quan đến Nguyễn Du Du, bị sa thải cũng là vì mẫu thuẫn với Nguyễn Du Du, không khỏi khiến người ta suy diễn.
Vốn dĩ danh tiếng của Dược Hoa quá lớn, nên hiện giờ đa số mọi người đều cẩn thận đối đãi với Nguyễn Du Du, càng ngày càng nhiều người sợ cô, cũng không ai dám cư nhiên cô cớ kiếm chuyện với cô, họ rất sợ mình cũng rơi vào kết cục thảm hại bị trường sa thải.
Trong một khoảng ngắn, từ sự nhiệt tình, vui vẻ đã trở thành sợ hãi xa cách, Nguyễn Du Du rất bất lực, nhưng ghĩ đến lời Chử Viện nói, cô rất nhanh đã bình thường trở lại.
Ngày đầu tiên khai giảng không có tiết học chính thức, tới buổi chiều cũng không có việc gì, Nguyễn Du Du ở phòng học tự học một lát, có chút không muốn đọc sách.
Cô nghĩ lại đã lâu rồi không đến Dược Hoa, liền lập tức gọi gấp cho Ngụy Vĩnh, làm hắn gắp rút đến trường đón cô ở đường Nam Môn.
Buổi chiều 3,4 giờ không phải giờ cao điểm, không tuyến đường nào bị kẹt xe, nên rất nhanh cô đã được đưa đến tòa cao ốc.
Hiện tại Dược Hoa người đều biết Nguyễn Du Du là ai, cô vừa đến nhân viên lễ tân liền trở nên vô cùng lo lắng, Nguyễn Du Du chỉ gật đầu, rồi vào thang máy lên tầng của Thẩm Mộc Bạch.
Tầng tr3n cùng vô cùng yên tĩnh, cánh cửa kim loại màu đen đóng chặt. Nguyễn Du Du nhẹ nhàng đẩy ra một cái khe hở, cẩn thận nghe ngóng, bên trong thực an tĩnh, không có tiếng nói chuyện.
Cô đẩy cửa đi vào, Thẩm Mộc Bạch đang ở cúi đầu nhìn đồ vật gì đó, thấy cô tiến vào, thuận tay liền nhét vào ngăn kéo.
"Du Du." Anh đứng lên, bước hai bước dài đến bên cô, nắm lấy tay cô, "Hôm nay khai giảng thế nào? Các bạn học vẫn hòa thuận chứ?" Thân phận của anh được công khai, cô gái nhỏ ở trường chắc chắn sẽ cảm thấy khó chấp nhận, chủ yếu là anh không muốn người khác bàn luận về cô, không muốn có những lời đồn đại về cô, nhưng khó tránh khỏi cũng sẽ có chút ảnh hưởng.
Nguyễn Du Du gật gật đầu, "Cảm thấy vấn còn ổn, căn bản những người thân quen trước kia cũng không thấy đổi, có thay đổi cái gì cũng không ảnh hưởng.."
Ý cười hiện lên trong ánh mắt thâm trầm của Thẩm Mộc Bạch, xem ra tâm trạng cô gái nhỏ đã được điều chỉnh tốt, cô vợ nhỏ của anh thoạt nhìn nhỏ nhắn mềm yếu, nhưng thực chất tâm tính rất cứng cỏi, mạnh mẽ, không cần anh lo lắng chút nào.
Thẩm Mộc Bạch sắp xếp lại công việc một chút, "Du Du, đi thôi."
"Sớm như vậy?" Nguyễn Du Du nhìn thời gian, mới hơn bốn giờ.
Thẩm Mộc Bạch kéo cô đứng lên, "Chúng ta đi xem nơi tổ chức hôn lễ một chút, lâu rồi chưa dẫn Du Du đi ăn ngon, xem xong chúng ta ăn cơm bên ngoài rồi trở về."
Bởi vì Thẩm Mộc Bạch bắt đầu đi làm, Nguyễn Du Du cũng khai giảng, hai người ban ngày đều không ở nhà, cho nên lão gia tử cũng trở về biệt thự ngoại ô của mình, dù sao không khí và môi trường cũng trong lành hơn, còn có thể tản bộ ở chân núi.
Nguyễn Du Du rất hưng phấn, cô đã được nghe kế hoạch chi tiết của công ty về hôn lễ, còn chưa được tận mắt nhìn địa điểm tổ chức đâu.
Thẩm Mộc Bạch lái xe, không bao lâu liền đến nơi.
Anh vốn dĩ là muốn tổ chức hôn lễ tại nhà riêng của mình, vì cảm thấy sân vườn cũng đủ lớn, anh và Nguyễn du Du cũng không có ý định mời quá nhiều người, chỉ cần bạn bè thân thích cũng là đủ. Nhưng trong hoa viên đều là hoa, không có nổi một mảnh cỏ xanh, lại còn có, cô gái nhỏ còn muốn có một vòm hoa, và bộ ghế được phủ vải trắng và cột nơ phía sau, nghĩ kĩ lại, vẫn nên tổ chức hôn lễ ở bên ngoài.
Lối vào đập vào mắt chính là bãi cỏ lớn, hiện tại cỏ vẫn còn chưa xanh lắm, có chút hơi ngả vàng, nhưng lại vô cùng bằng phẳng, không có cỏ dại, chỉ cần thời tiết lại ấm áp chút thì cỏ sẽ lại xanh tốt trở lại, đến lúc đó sẽ vô cùng đẹp.
Mặt cỏ bên cạnh có hai ba tầng kiến trúc, cũng được được sắp xếp thành một phần của hôn lễ, Nguyễn Du Du không đi xem xét mà chỉ quay lại một chút liền cùng Thẩm Mộc Bạch rời đi.
......
Qua mấy ngày, hôn lễ cũng đã được sắp xếp hoàn chỉnh, danh sách khách khứa cũng đã xác nhận xong, mọi thứ đều đi vào quỹ đạo, vãy cươi sphuf dâu cũng được gấp rút chế tác.
Nguyễn Du Du cũng đã tranh thủ xem trước bài tập vào kì nghỉ đông, học kỳ trước, cô đã đứng đầu trong kì thi cuối kì, nên hiện tại khi nghe giảng các bài tr3n lớp cảm thấy rất nhẹ nhàng, tuy nhiên theo thói quen vào buổi chiều sau giờ học sẽ ở lại một giờ tự học.
Nhìn đồng hồ gần đến giờ, cô thu gom cặp psách, đeo lên vai rồi rời khỏi phòng học.
Đi tr3n đường sẽ luôn có người chú ý đến cô, Nguyễn Du Du một mực coi như không thấy, cũng không để ý người khác bàn luận gì về cô.
Đi được một nửa thì di động vang lên, Nguyễn Du Du lấy ra thì thấy là Thẩm Vinh Hưng gọi đến.
Số của Thẩm Vinh Hưng được lưu trong điện thoại cô, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Vinh Hưng gọi cho cô.
Nguyễn Du Du chần chờ một chút, vẫn bắt máy, "Xin chào?"
Từ ban đầu, cô vốn dĩ không gọi Thẩm Vinh Hưng "Ba", thậm chí cũng không gọi ông một tiếng "Ông", hai người gặp mặt đều hiểu ý nên không ai để ý tới ai, hiện tại nói chuyện điện thoại cũng không xưng hô như vậy nhưng cũng có chút kì lạ.
Bất quá Thẩm Vinh Hưng hiển nhiên không quan tâm điều này, lúc bắt máy nhanh chóng bên kia liền cất tiếng, "Chuyện của cô là thế nào? Cô không nên làm liên lụy đến Mộc Bạch như vậy, đàn bà con gái nên đặt tâm vào chuyện gia đình, vẫn đàn ông nên ra ngoài xã hội đi làm!"
Nguyễn Du Du nghe được rất mất hứng, mấy ngày nay cô không có đến Dược Hoa tìm Thẩm Mộc Bạch, cô cũng bận đi khai giảng, hai người chỉ đến xem xết địa điểm kết hôn rồi ra ngoài ăn cơm, đúng là học kì trước cô thường xuyên đến tìm anh, nhưng cái này thì có liên quan gì đến Thẩm Vinh Hưng?
Kể từ thân phận Thẩm Mộc Bạch được công khai, Thẩm Vinh Hưng ao với trước kia thái độ hòa hảo hơn rất nhiều, gặp mặt cũng không trừng mắt, có phải ông ta đột nhiên bắt đầu quan tâm đến Thẩm Mộc Bạch, sau đó phát hiện việc đến Dược Hoa tìm anh sẽ làm chậm trễ thời gian của anh?
Nguyễn Du Du không cảm thấy thấy đến tìm Thẩm Mộc Bạch là dính người, hơn nữa, cho dù có là dính lấy Thẩm Mộc Bạch thì đó cũng là đương nhiên, Thẩm Vinh Hưng căn bản quản không được.
"Tôi không biết ông đang nói gì." Nguyễn Du Du không chút khách khí nói: "Chuyện của tôi và Thẩm Mộc Bạch không cần ông nhọc lòng."
Chỉ một câu thiếu chút nữa làm Thẩm Vinh Hưng tức ch3t, ngón tay ông dùng bấu chặt di động, hơn nửa ngày cũng nói không ra lời.
Cô tuy rằng không lễ phép, nhưng lời nói lại là sự thật.
Ông đã không nhớ rõ lần trước ông quan tâm đến Thẩm Mộc Bạch là khi nào, dường như từ khi Thẩm Mộc Bạch đi du học, ông không còn can thiệp vào cuộc sống của con.
Sau đó, Nguyễn Du Du xuất hiện, ông liền cảm thấy không vừa mắt với cô gái quê mùa không có gia thế này, cô lại bị Chu gia chèn ép, làm ông càng cảm thấy mất mặt.
Anh không quan tâm đến bọn họ, hôn lễ hai người đều do tự quyết định.
Thẩm Vinh Hưng hít sâu một hơi, xưa đâu phải vậy, đại nhi tử như đại bàng tung cánh tr3n trời, nữ nhân sao có thể trói buộc.
"Khụ khụ, nghe ta nói." Thẩm Vinh Hưng kìm nén hỏa khí trong lòng, "Nam thành tổ chức diễn đàn kinh tế cấp quốc gia, có thể tham gia hội nghị như vậy, không chỉ có lợi đối với Dược Hoa, mà còn là sự tiến bộ rất lớn đối với cá nhân Mộc Bạch. Cùng giao lưu với những người ưu tú, suy nghĩ, tư duy cũng sẽ được cải thiện, huống chi, có thể tham gia như vậy hội nghị, đối với bản thân cũng là một cách khẳng định bản thân."
"Diễn đàn kinh tế? Đó là cái gì?" Nguyễn Du Du hoàn toàn không biết Thẩm Vinh Hưng đang nói cái gì.
Thẩm Vinh Hưng lúc này mới ý thức được có gì đó không đúng, "Như thế nào, Mộc Bạch không nói gì với cô sao?"
"Anh ấy chưa nói."
"Ấy, vậy cô nên về hỏi nó, vì nó để đến ý cô, nên cô hãy khuyên nhủ nó, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một!" Thẩm Vinh Hưng có chút ngượng ngùng, hắn còn tưởng rằng là Nguyễn Du Du ngăn không cho Thẩm Mộc Bạch đi tới Nam Thành, cho nên không phân rõ đúng sai mà trách cứ cô một hồi, kết cục biết được cô căn bản không biết chuyện này.
Cúp máy, Nguyễn Du Du mờ mịt, ngây ngốc đứng im một hồi.
Nàng đột nhiên nhớ tới ngày khai giảng, lúc cô đến Dược Hoa, nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch giống như đang xem thứ gì, thấy cô tới liền nhét vào trong ngăn kéo.
Nói chung nếu là công việc bình thường, Thẩm Mộc Bạch sẽ không bao giờ giấu diếm cô. Chẳng lẽ đại hội đó có liên quan đến đồ vật đó?
"Đến Dược Hoa." Nguyễn Du Du lên xe, nói Ngụy Vĩnh ở ghế lái.
Ngụy Vĩnh gật đầu, trực tiếp chạy đến cổng Dược Hoa. Mặc dù Nguyễn Du Du sau giờ tan học cô mới về nhà, nhưng nếu đến Dược Hoa cô sẽ rời đi sớm hơn, dù sao nếu giờ cô đến thì Dược Hoa cũng sắp đến giờ tan tầm, nhưng cho dù chưa đến, chỉ cần cô nói, anh sẽ vô điều kiện làm theo.
Có ba bốn giám đốc lớn đứng trước bàn lớn của Thẩm Mộc Bạch, chắc là có người mắc sai phạm gì đó, Thẩm Mộc Bạch sắc mặt có chút lạnh lùng, lãnh đạm, chân của một người giám đốc nào đó dường như đang run rẩy.
Thấy Nguyễn Du Du đi vào, Thẩm Mộc Bạch sửng sốt một chút, theo bản năng giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy, "Du Du, sao em lại tới đây?"
Mấy người giám đốc đột nhiên cũng thở phào nhẹ nhõ, thấy Thẩm Mộc Bạch vẫy vẫy tay, cũng hiểu ý mà vội vàng ra ngoài, đi đến cuối còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nguyễn Du Du kéo hắn tay, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, "Nhớ anh, nên đến ngắm anh một chút."
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ một tiếng, bàn tay to ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cô, hôn một cái nhẹ lên đôi môi hồng hào, m3m mại của cô, "Thật ngoan."
"Sao lại để họ ra ngoài, anh cứ làm việc tiếp đi. Như vậy không phải em làm gãy việc các anh sao?" Nguyễn Du Du kéo anh ra phía sau bàn lớn, để anh ngồi tr3n ghế còn cô đứng bên cạnh anh, "Em không nghĩ sẽ quấy nhiễu đến công việc của anh."
Thẩm Mộc Bạch nắm nắm bóp bóp bàn tay múp thịt của cô không mạnh không nhẹ, đột nhiên dùng sức kéo một cái, Nguyễn Du Du đứng không vững nên bị nhào vào trong lòng ng.ực anh.
Nàng hờn dỗi mà liếc anh một cái, nhưng không nói gì, ngược lại còn lợi dụng ngồi tr3n đùi anh.
Thẩm Mộc Bạch sửng sốt một chút, anh thích ngồi ôm cô thế này, nhưng cô gái nhỏ luôn cảm thấy xấu hổ với tư thế này, chưa từng chủ động làm vậy.
Hôm nay có cơ hội tốt làm sao anh có thể bỏ lỡ, lập tức đem cô ôm chặt, hai tay vòng lấy chiếc eo m3m mại tinh tế của cô, khẽ nâng người lên, để cô ngồi vững hơn, cằm tựa lên vai cô từ phía sau.
Nguyễn Du Du xoay người nhìn anh cười cười, rồi loại xoay người về bàn lớn, "Để em nhìn xem, Thẩm đại tổng đang bận làm gì?"
Tr3n bàn chất đầy tài liệu, có kế hoạch phát triển cho năm mới, cũng có hợp đồng kí kết với những công ty khác, Nguyễn Du Du kỳ thật đều không hiểu, tùy tiện lật hai ba trang.
Thẩm Mộc Bạch cũng không ngăn cản cô, với anh mà nói, tất cả của đều là của cô, nếu cô muốn Dược Hoa, anh sẽ hai tay mà dâng tặng.
Anh ở trước mặt cô không có bí mật, không có bí mật nào của công ty mà anh không thể cho cô thấy.
Anh để cô xe văn kiện, còn anh chỉ tập trung ôm chặt cô, thân thể thơm thơm lại m3m mại nằm trọn trong lồng ng.ực anh, có trời mới biết nó hấp dẫn hơn mớ tài liệu mà anh đọc cả ngày này bao nhiêu.
Nguyễn Du Du không nhìn thấy món đồ mà cô muốn tìm, cô nhìn vào ngăn kéo đóng chặt.
"Tiểu Bạch, anh có chuyện gì giấu em không?" Nguyễn Du Du quay đầu lại, bởi vì Thẩm Mộc Bạch tựa cằm lên vai cô, nên khi cô quay lại, mặt hai người tựa như dán vào nhau, lông mi chạm vào nhau.
"Không có, anh không gạt Du Du gì cả."Lúc Thẩm Mộc Bạch nói chuyện, cảm giác môi mình hơi nhúc nhích là có thể chạm vào môi cô, đôi khi so với trực tiếp hôn môi còn khiến anh ngứa ngáy hơn.
Nguyễn Du Du mím môi cười, hôn lên mặt anh một cái, ngón tay lại sờ đến tay nắm của ngăn kéo, nhẹ nhàng kéo ra.
Thẩm Mộc Bạch chỉ nghe thấy âm thanh rất nhỏ, đến khi môi của Nguyễn Du Du rời đi, anh mới ý thức được có gì đó không đúng.
Cô gái nhỏ đưa tay thăm dò bên trong, lấy thư mời để ở phía tr3n cùng ra, nàng không có mở ra, tay trắng nõn nắm nắm phông bì, mắt cong cong xinh đẹp nhìn anh, "Tiểu Bạch, đây là cái gì?"
Giọng nói cô nhẹ nhàng mềm mài ôn nhu, Thẩm Mộc Bạch lại không khỏi cảm thấy chột dạ.
"Cái này, không có gì quan trọng." Anh đưa bàn tay to lên, định rút lá thư mời ra khỏi tay cô.
Nguyễn Du Du giấu tay đi, "Nếu không phải cái gì quan trọng, em muốn nhìn một chút." Cô vừa nói vừa mở lá thư ra.
Thật sự là lá thừ đến từ diễn đàn kinh tế mà Thẩm Vinh Hưng nói, Hội nghị giao lưu kinh tế được tổ chức tại quốc gia, không chỉ có các doanh nhân trong nước mà còn có lãnh đạo quốc gia đến, có thể nói, đây là Hội nghị giao lưu kinh tế tại Trung Quốc cao cấp nhất.
"Um, Tiểu Bạch, đây là thư mời gửi cho anh!" Nguyễn Du Du xoay người ôm lấy cổ anh, đôi mắt sáng long lanh như sao tr3n trời, "Tiểu Bạch, anh thật lợi hại! Em cảm thấy rất tự hào vì anh!"
Đôi mắt của cô gái nhỏ tràn đầy tin tưởng, còn mang theo sự sùng bái, ngưỡng mộ, giống như anh đạt được điều gì đó rất lớn lao.
"Tiểu Bạch, anh biết không? Anh là anh hùng vô song của em." Nguyễn Du Du hôn lên môi mỏng của anh một cái, "Em thật may mắn, có thể có duyên được gặp anh."
Như có một trận gió xuân lướt qua, trái tim Thẩm Mộc Bạch trở nên nóng ran, ngứa ngáy.
Anh cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng nhuận, căng mọng của cô.
Nguyễn Du Du sợ làm hỏng lá thư, một tay giơ lá thư lên cao, một tay ôm cổ lấy cổ anh, cô lại đang ngồi tr3n đùi anh, cảm giác thật kì lạ, cảm thấy không thể thở nổi.
Thẩm Mộc Bạch duỗi tay cướp lấy thư mời trong tay cô đi, tùy ý ném tr3n bàn, một tay ôm chặt lấy chiếc eo tinh tế, m3m mại của cô xoay lại, làm cô gái nhỏ đối mặt với anh, rồi lại tiếp tục hôn.
Lần này không có trở ngại gì nữa, hắn rốt cuộc có thể tận hưởng trọn vẹn.
Nguyễn Du Du ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt đen láy óng ánh nước, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Tiểu Bạch, anh sẽ tham gia chứ?"
"Du Du muốn anh đi sao?"Giọng nói Thẩm Mộc Bạch trầm thấp.
Hội nghị kia được tổ chức ở Nam Thành, với Yến Thành có thể nói là một nam một bắc. Tuy rằng hiện tại có máy bay đi thẳng đến đó, nhưng hội nghị sẽ không sắp xếp thời gian gặp gỡ ưu tiên cho anh, đi lần này cũng không biết phải ở lại Nam Thành mấy ngày, một đi một về cũng tốn vài ngày.
Anh và cô gái nhỏ còn phải lập tức kết hôn, anh thật sự một bước cũng không muốn rời xa cô, anh chỉ muốn mãi bên cạnh cô, cứ như vậy mãi cho đến già.
"Vâng." Nguyễn Du Du gật gật đầu, "Em hi vọng có thể nhìn thấy tr3n ti vi, em muốn thấy Tiểu Bạch ngồi cùng những người ưu tú."
Thẩm Mộc Bạch tựa trán mình vào trán cô, nháy mắt lông mi chạm vào làm lay động lông mi đối phương, anh dương đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn ngắm Nguyễn Du Du, thật lâu sau, anh nói: "Được, anh đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]