Chương trước
Chương sau
Thẩm Vĩnh Hưng luyến tiếc từ bỏ quyền lực trong tay, theo lão, con trai giúp Thẩm lão gia chữa bệnh là chuyện lẽ thường, nên không muốn lấy đồ vật của lão gia ra trao đổi.

Nhưng Thẩm Mộc Bạch không để ý lão, Thẩm lão gia dứt khoát kéo lão vào danh sách đen, thật ra mỗi lần đều là Thẩm Mộc Dương ngoan ngoãn nhận điện thoại của lão, nhưng mặc kệ lão răn dạy hay uy hiếp vẫn dùng tình cảm cha con đả động, Thẩm Mộc Dương trước sau đều câu, “Nghe anh trai.”

Thẩm Vĩnh Hưng không biết lý do là bởi vì lão làm hỏng bùa Thẩm Mộc Bạch đưa, hay bởi vì dùng loạn các bùa đạo, vì thân thể lão không những không có chuyển biến tốt ngược lại càng suy yếu.

Lão hoảng sợ, hoài nghi, Thẩm Mộc Bạch có bùa chữa bệnh, khẳng định cũng có bùa hại người, có thể do khi Thẩm Mộc Bạch tức giận, sử dụng thủ đoạn làm thân thể của lão suy yếu?

Thẩm Vĩnh Hưng sợ mình về sau không thể động đậy, nếu như vậy còn không bằng cắt cổ. Giống như Thẩm lão gia nói, khi lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng, vật ngoài thân lão muốn không cái nào có thể dùng, là không thể hưởng thụ, đồ vật có thể ăn đa số là chất lỏng. Đến lúc đó, lão nguyện ý đêm tất cả đổi lấy sức khỏe.

Thẩm Vĩnh Hưng rối rắm mấy ngày, rốt cuộc ra quyết định, để thư ký gọi điện cho Thẩm Mộc Bạch: “Nào, cha con chúng ta có cái gì tốt mà so đo, đều là người một nhà, ta còn không hiểu hai anh em các con sao. Cứ vậy đi, con ngày mai qua đây, ta sẽ ký tên, dựa theo ước định trước kia, đem cổ phần chuyển cho Mộc Dương.”

“Đó là ước định ban đầu của chúng ta, là ông đơn phương bội ước.” Di động truyền đến thanh âm Thẩm Mộc Bạch, trầm thấp bình tĩnh, không có một chút cảm xúc, “Sau khi ông bội ước, chúng ta ước định là cổ phần Thẩm thị thêm một nửa tài sản trong tay ông.”

“Mày ——” Thẩm Vinh Hưng tức giận gân xanh nổi lên, thư ký bên cạnh trong lòng run sợ, rất sợ lão không cẩn thận lại xuất huyết não.

Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt nói: “Yên tâm, ước định này không bắt buộc, ông có thể không làm theo, hoặc nghĩ cách đem dời tài sản chỗ khác.”

Thẩm Vĩnh Hưng đau lòng, vừa rồi lão quả thật có nghĩ đến cách này, cổ phần là không còn biện pháp, nhưng tài sản có thể yên lặng di dời. Nhưng hiện giờ Thẩm Mộc Bạch tự mình nói nói ra, chắc chắn đã có phòng bị, nếu lão thật làm vậy, chỉ sợ Thẩm Mộc Bạch lại nói lão đơn phương hủy hợp đồng phải bồi thường càng lớn.

Vạn nhất Thẩm Mộc Bạch mở miệng nói muốn toàn bộ tài sản của lão là được rồi.

Thẩm Vĩnh Hưng nghiến răng, lời nói như chui ra từ kẽ răng, “Được, ngày mai con qua đây.”

Lão không dám kéo dài thời gian, cũng không dám giở trò, nghĩ lại lão đường đường là chủ tịch Thẩm thị, giờ phải đi theo Thẩm lão gia ăn không ngồi rồi, trong lòng không tránh khỏi có chút khó chịu.

Ngày hôm sau, Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du, Thẩm Mộc Dương, Thẩm lão gia đều đến.

Lão gia tử nhìn thoáng qua Thẩm Vinh Hưng đang nằm tr3n giường, cảnh cáo: “Lần này mày cũng đừng giở trò.”

Thẩm Vĩnh Hưng tức giận lại có chút thương tâm, cha lão, yêu thương con lão nhất, lão kẹp ở giữa, vậy mà lại không được cả hai yêu thích!

Lão ngồi nhưng không đứng dậy, Thẩm Mộc Bạch đem hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho Thẩm Mộc Dương, để trước mặt lão từng tờ từng tờ cho lão nhìn, Thẩm Vĩnh Hưng chấp nhận nói: “ Cứ như vậy đi.”

Thẩm Mộc Bạch lấy quyển sách lót trước mặt lão, Thẩm Mộc Dương nâng cánh tay lão đến, đỡ cổ tay của lão, Thẩm Vĩnh Hưng cuối cùng ký hợp đồng.

Thư ký ở bên cạnh khổ sở, chủ tịch không có cổ phần, sau này Thẩm thị và Thẩm Vinh Hưng không có liên quan, mà anh là người bên cạnh Thẩm Vĩnh Hưng, tất nhiên cũng rời đi.

Thẩm Vĩnh Hưng ra hiệu thư ký trước tiên lấy danh sách tài sản riêng cho Thẩm Mộc Bạch xem, lão muốn liệt kê tất cả tài sản riêng lão chuyển cho Thẩm Mộc Dương, rốt cuộc tiền tiết kiệm hay gì đó không thể tách, giống như phòng ở không thể chia làm hai.

Thẩm Mộc Bạch nhìn qua vài lần, anh cũng không yêu cầu được một nửa, đại khái là được, sau khi xem xong danh sách đưa cho Thẩm Mộc Dương.

Thẩm Mộc Dương gật đầu, sau đó tài sản sang tên sẽ do thư ký và Thẩm Mộc Dương quản lý.

…..

Tiếp tục dùng bùa chữa bệnh Thẩm Mộc Bạch đưa, thân thể Thẩm Vĩnh Hưng nhanh chóng chuyển biến tốt.

Nửa tháng sau, vụ án Chu Dung Dung bắt cóc mở phiên tòa.

Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du coi như là nhân chứng gián tiếp, hôm nay phiên tòa mở nên họ đi đến tòa án, Triệu Húc Phong tất nhiên cũng tới. Có chút khác là không thấy Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến.

Thẩm Mộc Bạch nhìn cô gái nhỏ ngó tới ngó lui, biết cô đang tìm gì, thấp giọng nói: “Chu Quốc Vượng mỗi ngày đều say rượu, Phan Như Yến bỏ hắn, dường như đang qua lại với một ông già giàu có. Hôm nay đến giờ hai người này vẫn chưa xuất hiện, xem ra đã hoàn toàn vứt bỏ Chu Dung Dung.”

“A.” Nguyễn Du Du cũng không phải quan tâm hai người kia, thật ra chỉ là có chút tò mò thôi.

Thẩm Mộc Bạch thấy cô chỉ là tùy tiện nhìn, cũng không nhiều lời. Anh cũng không quan tâm chuyện Chu gia, nhưng Chu Dung Dung có ý đồ bắt cóc cô gái nhỏ, khiến anh không thể không cảnh giác, phái người chú ý động thái người Chu gia, nếu có gì khác thường liền báo cho anh. Bao gồm Chu Dung Dung, cô ở trong nhà giam quen biết người nào, về sau ra tù làm gì, anh đều sẽ phái người nhìn chằm chằm, phòng cho cô ta chưa từ bỏ ý đồ, ra tù lại tới hãm hại cô gái nhỏ của anh cùng con của họ.

Trại tạm giam có vẻ không dễ chịu, thời điểm Chu Dung Dung bị dẫn tới, rõ ràng tiều tụy rất nhiều, sắc mặt cũng hoảng sợ, không còn dung mạo tinh xảo, khác xa với công chúa nhỏ cao ngạo của trước kia.

Ánh mắt cô dại ra, nhìn đông nhìn tây ở tòa án tìm cái gì đó.

Không nhìn thấy Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến, ánh mắt Chu Dung Dung tràn đầy sợ hãi, môi cô run rẩy, muốn hỏi luật sư ở bên cạnh lại không dám mở miệng.

Chứng cứ vô cùng đầy đủ, Chu Dung Dung đồng lõa bắt cóc là sự thật đã định.

Bất quá, cô chỉ là lên kế hoạch và xúi giục, không có tự mình động tủ, bao gồm việc lão tam tác đòi tiền chuộc cũng không phải do cô bày mưu kế, nghiêm túc mà nói, cô không bị tính là làm chủ.

Cuối cùng Thẩm phán phán Chu Dung Dung tù tám năm.

Chu Dung Dung lập tức tê liệt ngã xuống tr3n ghế, che mặt khóc lớn.

Tám năm, đợi cô ra đón chờ cô sẽ là cái gì? Cha mẹ đã vứt bỏ cô, trường học cũng đuổi cô rồi, thời gian đẹp nhất cuộc đời, cô không muốn vượt qua trong ngục giam.

Cô biết Nguyễn Du Du cũng tới, cô không dám nhìn cô ấy, thời điểm dư quang khóe mắt quét đến cô liền hoảng hốt mà cúi đầu.

Nếu, nếu khi trước bọn họ không mang Nguyễn Du Du đến Chu gia, liền tốt biết mấy…

Mặc kệ Chu Dung Dung hối hận cùng bất an như thế nào, kết quả phán quyết đã có, cô cũng không có cách chống án. Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến đã vứt bỏ cô, cô cũng không có khả năng mời luật sư nổi tiếng, nên muốn chống án cũng không thể thay đổi kết quả.

Hoa khôi ngày xưa của Đại học Yến Thành vậy mà vào tù, người biết chuyện không khỏi thổn thức.

Đối với Nguyễn Du Du mà nói chuyện này đã kết thúc.

Chu Dung Dung thuê lão tam có ý đồ bắt cóc cô, đã chịu trừng phạt thích đáng, cô sẽ không để ý Chu Dung Dung, cũng không gây thêm phiền toái cho Chu Dung Dung, ví như lợi dụng quan hệ để ngục giam làm khó cô, đợi sau cô ra tù khiến cô không tìm được công việc.

Cô sẽ không bỏ đá xuống giếng, Trần Mân như nào, Chu Dung Dung cũng vậy, mặc kệ hai người kia sau đó sa đọa hay thay đổi triệt để, về sau chỉ cần không tới trêu chọc cô, cô sẽ coi như hai người kia không tồn tại.

Còn Đường Tùng Phương, vụ án còn chưa xét, bất quá chủ mưu thuê người hành hung, đoán chừng cả đời này của bà ta đều trong ngục giam.

…..

Ăn xong cơm chiều, Nguyễn Du Du cầm Cao Sổ ngồi đối diện Thẩm Mộc Bạch, ngoan ngoãn học tập.

Trong thời gian này có nhiều việc xảy ra, vốn vì chuẩn bị hôn lễ, đã bỏ bê học tập hơn 1 học kỳ, đã vậy Thẩm Mộc Bạch đi Nam thành lại xảy ra chuyện, khiến cô bận rộn một trận. Cũng may cô có cơ sở, học kỳ mới còn kiểm tra rất nhiều, lần này xem ra việc linh tinh còn khá nhiều, việc học cũng sẽ không quá sức.

Thẩm Mộc Bạch mở laptop, đang xem văn kiện Thẩm thị vừa chuyển đến.

Thẩm Mộc Dương tiếp nhận Thẩm thị, trong tay cậu trừ 40% cổ phần có được từ chỗ Thẩm Vĩnh Hưng, còn có phần bên thân thích mà Thẩm Mộc Bạch thu được, lung tung thêm vào lên tới 70-80%. Trừ Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du cầm trong tay 10%, cũng chỉ còn một số bộ phận người luyến tiếc bán cổ phần.

Lúc trước Thẩm Vĩnh Hưng bị bệnh, Thẩm Mộc Dương cũng đã thành lực lượng trung tâm Thẩm thị, lần này cậu lại khống chế tuyệt đối đại cổ đông Thẩm thị, mặc dù cậu còn nhỏ tuổi, cũng chưa tốt nghiệp đại học, nhưng nhóm giám đốc Thẩm thị không ai dám khinh cậu còn nhỏ, huống chi phía sau Thẩm Mộc Dương còn có Thẩm Mộc Bạch.

Thẩm Mộc Dương cũng sẽ không phải việc gì cũng hỏi Thẩm Mộc Bạch, nhưng khi ra quyết sách kinh doanh cậu sẽ học hỏi anh trai, cho nên thường thường Thẩm Mộc Bạch cũng sẽ xem văn kiện Thẩm thị đưa qua.

Một đám họ hàng bán cổ phần Thẩm thị đều phải sốt ruột.

Thẩm Mộc Dương so với Thẩm Vĩnh Hưng xuất sắc hơn nhiều, tương lai Thẩm thị sẽ phát triển rất tốt. Thẩm Mộc Bạch không đảm nhiệm bất kỳ chức vụ gì ở Thẩm thị, nhưng anh lại đứng sau hướng dẫn Thẩm Mộc Dương.

Một khi đã bán cổ phần sau muốn mua lại rất khó, ông chú họ căn bản ban đầu không biết người mua cổ phần của lão là do Thẩm Mộc Bạch an bài, những cổ phần đó qua một vòng lại về tay Thẩm Mộc Dương.

Ông ta chỉ biết Thẩm Vĩnh Hưng đã chuyển 40% cổ phần cho Thẩm Mộc Dương, nghĩ muốn mua từ chỗ Thẩm Mộc Dương một ít cổ phần nhưng Thẩm Mộc Dương thế nào cũng không chịu bán.

Ông ta biết trước khả năng sẽ không lớn, tóm lại 40% cổ phần phân tán bên ngoài, cổ phần trong tay Thẩm Mộc Dương sẽ không đủ để khống chế.

Lại nói, lão cũng không dám cưỡng cầu, dù sao phía sau Thẩm Mộc Dương cũng có Thẩm Mộc Bạch canh giữ.

Cũng may trong tay lão vẫn còn tiền, nếu thật sự không mua được cổ phần Thẩm thị vẫn có thể đầu tư một số thứ khác. Người ngày đó bán cổ phần xong liền hối hận, lại bắt đầu hứng thú bừng bừng hy vọng có thể phát tài từ việc đầu tư.

Ước chừng mỗi tuần Thẩm Mộc Bạch sẽ dành ra thời gian một ngày xem xét sự vụ Thẩm thị, giúp Thẩm Mộc Dương canh giữ.

Ngón tay thon dài của anh gõ notebook tr3n bàn phím, khóe môi cong lên, hiển nhiên rất hài lòng đối với biểu hiện của em trai.

Nguyễn Du Du ngẩng đầu nhìn anh một cái, trộm cười, lại cúi đầu xem sách của mình, hiện tại cô đã không cần Thẩm Mộc Bạch dạy bổ túc cho mình, cô tự mình ôn tập bài mà thầy cô đã giảng qua, sau đó chuẩn bị một chút về chương trình học kế tiếp, khi đi học nghe giảng nghiêm túc, việc học không hề áp lực.

Chỉ là không biết vì sao, hôm nay cô luôn thấy bất an.

Bên ngoài có vẻ đang mưa, có giọt mưa đập vào tr3n cửa sổ âm thanh “Đùng” rất nhỏ, mơ hồ còn có tiếng sấm truyền đến, như tiếng trống nặng nề đập vào lòng người.

Thẩm Mộc Bạch cũng chú ý tới, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện cửa sổ còn mở một nửa, anh đứng dậy đến bên cửa sổ đem cửa sổ đều khóa lại.

Một đạo tia chớp chiếu sáng bầu trời đêm, “Đoàng” một tiếng, tựa như liền tạc nứt ở trước mắt.

Thẩm Mộc Bạch lo lắng dọa đến Nguyễn Du Du, theo bản năng mà quay đầu lại kiểm tra cô.

Lại phát hiện Nguyễn Du Du hôn mê bất tỉnh, thân thể cô mềm như bông mà trượt xuống, trán tựa ở tr3n bàn, theo đà lại tiếp tục trượt xuống.

“Du Du ——” Thẩm Mộc Bạch hoảng hốt, hô to một tiếng tiến lên ôm lấy cô.

Nguyễn Du Du sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, hoàn toàn mất đi ý thức, mặc kệ Thẩm Mộc Bạch gọi như thế nào, cô đều không có động tĩnh.

Thẩm Mộc Bạch chặn ngang đem nàng bế lên, một chân đá văng cửa thư phòng, Thẩm Mộc Dương ở lầu hai nghe thấy tiếng kêu, vội vội vàng vàng mà chạy lên lầu, dép lê cũng quên mất

"Anh” Liếc mắt một cái thấy Thẩm Mộc Bạch ôm Nguyễn Du Du từ thư phòng ra, Thẩm Mộc Dương hoảng sợ, “Chị dâu nhỏ làm sao vậy?!”

Thẩm Mộc Bạch trầm giọng nói: “Lại đây hỗ trợ.”

Hắn ôm Nguyễn Du Du vào phòng ngủ, đặt cô gái nhỏ ở tr3n giường, phân phó Thẩm Mộc Dương đi chuẩn bị nước và bật lửa.

Thẩm Mộc Dương mấy ngày này là người cho Thẩm Vĩnh Hưng uống nước bùa, vừa nghe liền biết anh trai muốn làm gì, chạy tới phòng bếp lầu một cầm chén nhỏ thìa và lấy nước, lại nhảy ra bật lửa, chân dài mỗi lần đều vượt ba bậc cầu thang, nháy mắt liền quay lại.

Thẩm Mộc Bạch kéo tủ đầu giường ra, bên trong để mấy chồng bùa chỉnh tề, anh đại khái phân biệt được bùa chữa thương và bùa chữa bệnh, các trừu một trương.

Thẩm Mộc Dương đưa bật lửa trong tay cho Thẩm Mộc Bạch, thấp giọng hỏi: “Anh, chị dâu nhỏ sao lại thế này?”

Thẩm Mộc Bạch sắc mặt âm trầm, ánh mắt sâu thẳm nhìn không ra tâm tình, lạnh lùng nói: “Không biết, đột nhiên ngất đi rồi.”

Hắn thuần thục đốt hai lá bùa, đem tro tàn vào chén nhỏ, dùng thìa múc một muỗng, để ở Nguyễn Du Du bên môi.

Nguyễn Du Du mím chặt môi.

Thẩm Mộc Dương lo lắng đứng ở một bên, cẩn thận mở miệng: “Anh, anh cạy miệng của chị dâu nhỏ ra, để em đút.” Bị bệnh mà không phối hợp, chỉ có thể dùng sức mạnh.

Thẩm Mộc Bạch không nói một lời, bưng lên chén nhỏ lên đổ vào miệng mình, cúi đầu ngậm lấy môi Nguyễn Du Du, cẩn thận đem nước bùa chảy vào miệng Nguyên Du Du.

Thẩm Mộc Dương không cảm thấy hình ảnh này kinh diễm động lòng người chút nào, ngược lại, cậu lo lắng, sắc mặt anh trai quá đáng sợ, cậu chưa từng thấy qua bộ dạng này của anh trai, việc này khiến cậu không khỏi bắt đầu lo lắng, vạn nhất chị dâu nhỏ thật sự có chuyện gì, anh trai khó mà chịu đựng được.

Bất quá, bùa của chị dâu nhỏ lợi hại như vậy, cha toàn thân tê liệt có thể chữa khỏi, còn có Triệu Húc Phong bị thương nghiêm trọng như vậy có thể chữa tốt, cô hẳn là sẽ không có việc gì đi?

Thẩm Mộc Bạch một ngụm tiếp một ngụm, đem một chén nước bùa đều mớm cho Nguyễn Du Du trong miệng.

Anh đem Nguyễn Du Du ôm vào trong ng.ực, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đầu ngón tay run nhè nhẹ, lẩm bẩm nói: “Du Du, đừng làm anh sợ, mau tỉnh lại đi".

Lông mi Nguyễn Du Du nhẹ nhàng mà rung động hai cái.

Thẩm Mộc Dương kêu một tiếng, “Anh!”

Thẩm Mộc Bạch tự nhiên cũng thấy được, anh nhẹ giọng gọi: “Du Du, Du Du là anh, mau tỉnh lại!”

Nguyễn Du Du từ từ mở mắt.

Cô mờ mịt nhìn Thẩm Mộc Bạch, lông mày khẽ nhíu nghĩ nghĩ, hỏi: “Em là làm sao vậy?” Cô nhớ rõ chính mình vừa rồi ở trong thư phòng đọc sách, tựa như nghe thấy tiếng sấm, chuyện sau đó liền không nhớ.

Thanh âm cô m3m mại, hữu khí vô lực, nghe vậy Thẩm Mộc Bạch liền đau lòng.

Anh không dám dùng sức ôm cô, chỉ đem cô ôm ở trong ng.ực, không ngừng vuốt v3 bả vai cô, “Du Du, vừa nãy em bị ngất.”

“Chị dâu nhỏ, chị cảm giác thế nào?” Thẩm Mộc Dương lo lắng hỏi: "Anh trai cho chị uống nước bùa, chúng ta có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút?”

Đầu nhỏ của Nguyễn Du Du dựa vào ng.ực Thẩm Mộc Bạch, nghe tiếng tim đập của anh, ngày xưa nhịp đập trầm ổn hữu lực, hiện giờ lại đập nhanh khác thường.

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn Thẩm Mộc Bạch, “Em cảm thấy thân thể của em không có vấn đề gì, lần này té xỉu…… Hẳn là nguyên nhân khác.”

Thẩm Mộc Bạch hôn hôn cái trán của cô, “Du Du hiện tại khó chịu không?”

Nguyễn Du Du lắc đầu, “Một chút cũng không khó chịu, chỉ là không sức lực.”

Thẩm Mộc Bạch bế cô lên, “Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút.” Tuy rằng có bùa chữa thương cùng bùa dưỡng bệnh, nhưng dù sao cũng phải biết rốt cuộc là bị làm sao.

Nguyễn Du Du vội vàng kéo cánh tay anh, “Không cần gấp gáp như vậy, để em thay quần áo.” Cô vừa tắm xong, tr3n người vẫn mặc áo ngủ.

Thẩm Mộc Dương: “Em cũng đi thay quần áo, chúng ta cùng đi bệnh viện!” Nói xong, chạy đi ra ngoài.

Thẩm Mộc Bạch từ tủ quần áo tùy tiện lấy bộ cô thường mặc, ngón tay thon dài cởi cúc áo ngủ của cô.

Nguyễn Du Du vội vàng cầm tay anh, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nổi lên một chút ửng đỏ, “Em tự mặc được.”

Thẩm Mộc Bạch không đồng ý mà nhìn chằm chằm cô, thấy tiểu cô nương vẻ mặt kiên trì, đành phải buông ra tay.

“Anh, anh đi ra ngoài trước đi.” Nguyễn Du Du nhấp môi.

Thẩm Mộc Bạch xoay người đưa lưng về phía cô, “Anh ở chỗ này, Du Du nếu không thoải mái nhớ gọi anh.” Anh không dám đi ra ngoài, không dám rời khỏi cô nửa bước, rất sợ cô lại xảy ra chuyện gì.

Nguyễn Du Du cũng không kiên trì, tự mình chậm rãi cởi áo ngủ, cô hoảng hốt mà nhìn Thẩm Mộc Bạch, sợ anh đột nhiên xoay người lại, nhanh chóng lấy quần dài và áo T-shirt mặc vào.

“Tiểu Bạch, được rồi.” Nghe thấy thanh âm Nguyễn Du Du, Thẩm Mộc Bạch xoay người ôm cô lên.

“Em, em cảm thấy tự mình có thể đi.” Nguyễn Du Du hơi giãy giụa hai cái

Thẩm Mộc Bạch đem cô ôm chặt hơn nữa, “Đừng nhúc nhích, em vừa rồi còn nói không có sức.”

Nguyễn Du Du biết tự mình không hiểu được mà dọa anh một hồi rồi, cũng không kiên trì, đầu nhỏ dựa vào tr3n vai anh.

Từ phòng ngủ đi ra, Thẩm Mộc Dương đã đứng chờ ở cửa.

Ba người đi xuống lầu, Thẩm lão gia đứng ở trong phòng khách, hiển nhiên là nghe được động tĩnh của bọn họ.

“Du Du làm sao vậy?” Nhìn đến Nguyễn Du Du bị Thẩm Mộc Bạch ôm, tâm ông đã lập tức nhấc lên. Phải biết rằng chà của cô gái nhỏ rất linh, nếu là bị thương bình thường, căn bản là không cần phải ra cửa.

“Không có việc gì, ông nội đừng lo lắng.” Nguyễn Du Du cười một chút, bị Thẩm Mộc Bạch ôm như vậy, cô có chút thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, nhưng thật ra không còn tái nhợt như vừa rồi, “Con dạ dày có chút không thoải mái, Tiểu Bạch nói mang con đi bệnh viện kiểm tra một chút, xem có bị viêm dạ dày hay gì đó không.”

Người bình thường hoặc nhiều hoặc ít đều có chút viêm dạ dày, đến cũng không phải nghiêm trọng.

Thẩm Mộc Dương cười nói: “Con lái xe đưa anh cùng chị dâu nhỏ đi, người ở nhà chờ xem, chúng con một lúc liền đã trở về.”

Lão gia nhìn Nguyễn Du Du thật sâu, “Được, có chuyện gì tùy thời gọi điện thoại cho ta.”

……

Buổi tối, mưa không biết đã ngưng khi nào, tr3n đường không có ai, Thẩm Mộc Dương lái xe chầm chậm mà ổn định, Thẩm Mộc Bạch ngồi ở ghế sau, đem Nguyễn Du Du ôm vào trong ng.ực.

Nguyễn Du Du vỗ vỗ cánh tay anh, “Tiểu Bạch, anh đừng lo lắng, em có cảm giác, thân thể của em không có vấn đề.” Kiểm tra một chút cũng chỉ là cầu an tâm, miễn cho Thẩm Mộc Bạch quá mức khẩn trương.

Thẩm Mộc Bạch ừ một tiếng, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp, ánh mắt đen láy dừng ở tr3n mặt Nguyễn Du Du,

Anh đột nhiên nghĩ tới, ngày đó lần đầu tiên anh nhìn thấy tiểu cô nương, Yến Thành cũng là có một đợt mưa to, có sấm có chớp.

Vừa rồi khi anh đi ra cửa sổ, bên ngoài cũng là có một đạo tia chớp, sau đó tiểu cô nương liền không hề dự trước mà hôn mê bất tỉnh.

Bất quá, cũng không thể vì vậy mà suy đoán tiểu cô nương té xỉu có quan hệ với sấm chớp, rốt cuộc cô tới bên người anh đã sắp một năm, trong khoảng thời gian này cũng từng có rất nhiều ngày mưa, cũng từng có vô số lôi điện.

Mặc kệ như thế nào, vẫn là đến kiểm tra thân thể một chút.

Bệnh viện tự nhiên đã tan tầm, bất quá tr3n đường Thẩm Mộc Bạch đã gọi điện thoại cho bác sĩ quen biết, bọn họ vừa đến bệnh viện, liền có người lại đây hỗ trợ, đưa Nguyễn Du Du đi kiểm tra.

Các loại dụng cụ đều qua một lần, bác sĩ cũng cẩn thận kiểm tra, Nguyễn Du Du không có bất kỳ vấn đề gì, thân thể của cô rất là khỏe mạnh.

Bác sĩ cũng nói không biết là chuyện như thế nào, “Nếu không nằm viện quan sát mấy ngày đi? Xem còn có thể té xỉu lần nữa không?”

Nguyễn Du Du lập tức cự tuyệt, “Không cần, cháu còn về nhà.” Cô quay đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch, trong ánh mắt mang theo một tia cầu xin.

Thẩm Mộc Bạch biết tiểu cô nương không thích bệnh viện, ở thế giới trước kia của cô, thân thể của cô vẫn luôn không tốt, cô nói qua từ nhỏ đến lớn có một nửa thời gian là ở bệnh viện.

“Ừ, chúng ta về nhà, nếu lại có việc gì, đến lúc đó lại đến bệnh viện.” Thẩm Mộc Bạch cúi người bế Nguyễn Du Du lên.

Ba người dọc theo đường đi cũng chưa nói chuyện.

Thẩm Mộc Dương lái xe, trong lòng vô cùng khổ sở. Chị dâu nhỏ té xỉu khẳng định không phải vô duyên vô cớ, nhưng tra không ra nguyên nhân là đáng sợ nhất.

Nguyễn Du Du dựa vào tr3n vai Thẩm Mộc Bạch, cẩn thận nhớ lại tình cảnh trước khi mình té xỉu, cô trong lòng mơ hồ có suy đoán, mày nhỏ gắt gao nhăn lại, cánh môi m3m mại cũng mím chặt, nếu là Nguyễn Hàm Chương……

Thẩm Mộc Bạch ôm lấy bả vai cô, đôi mắt hẹp dài hơi hơi híp, không biết suy nghĩ cái gì.

Tới nhà, Thẩm lão gia còn chưa ngủ, lẳng lặng ngồi chờ ở phòng khách, thấy bọn họ nhanh như vậy liền đã trở lại, hỏi: “Du Du thân thể thế nào?”

Nguyễn Du Du cười nói: “Không có việc gì ạ, kiểm tra cần thiết đều làm, bác sĩ nói thân thể của con tốt, đoán chừng là cơm chiều ăn quá nhiều.”

Thẩm Mộc Bạch cũng nói: “Ông nội đi ngủ sớm một chút đi, Du Du không có việc gì.”

Lão gia gật gật đầu.

Thẩm Mộc Bạch đem Nguyễn Du Du ôm trở về phòng ngủ chính của anh, đặt ở tr3n giường lớn, anh ngồi xổm xuống mép giường, nắm tay Nguyễn Du Du, đôi mắt đen thuần lẳng lặng mà nhìn cô, thấp giọng hỏi nói: “Du Du nói cho anh, anh nên làm cái gì bây giờ?”

“Nếu em trở về thế giới của chính mình, anh nên đuổi theo như thế nào? Làm thế nào tìm được em?”

“Nếu không thể đưa em về, anh cũng muốn cùng em ở bên nhau, kể cả lưu ở thế giới của em cũng có thể.”

Đôi mắt Nguyễn Du Du bỗng nhiên mở to, không dám tin tưởng mà nhìn Thẩm Mộc Bạch.

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.