Đồng Phàm Phàm thấy Thẩm Nhạc Hương buông lỏng Lưu Đại Nữu ra, liền cuống quít bế Lưu Đại Nữu đã hôn mê từ trên mặt đất lên.
Cô tư đầy mặt phẫn nộ nhìn Thẩm Nhạc Hương, Thẩm Nhạc Hương trong mắt cô ta vẫn luôn là đứa trẻ ngoan, cô ta thật không ngờ tới Thẩm Nhạc Hương còn có một mặt bạo lực như vậy.
Đồng Phàm Phàm thất vọng nhìn Thẩm Nhạc Hương nói: "Thẩm Nhạc Hương, con thật sự là làm cô quá thất vọng rồi, sao con có thể đối xử với bạn học của mình như thế chứ ? Thường ngày cô dạy con như thế nào, cô luôn nhắc nhở các con phải tôn sư kính trường, yêu thương bạn học...... Nhưng mà con thì sao ? Con vậy mà ngay trước cửa trường đánh bạn học...... Con đã biết sai rồi chưa ?"
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy quật cường nhìn Đồng Phàm Phàm, trong đôi mắt vừa to vừa đen đang tràn đầy phẫn nộ, nó không phục nhìn chằm chằm Đồng Phàm Phàm nói: "Cô giáo, con không có sai, con cũng không cảm thấy con có gì sai!"
Thẩm Nhạc Hương vừa nói vừa phủi phủi bụi trên người, bộ quần áo này là nương nó mới mua, hôm nay nó mới lần đầu tiên mặc tới trường.
Đồng Phàm Phàm thấy thế tức giận đến không được, cô ta nhìn Thẩm Nhạc Hương lớn tiếng : "Thẩm Nhạc Hương! Hôm nay con đánh người, con phải cùng cô đi đến nhà bạn xin lỗi, còn phải bồi thường tiền thuốc men cho người ta!"
Động tác Thẩm Nhạc Hương hơi dừng một chút, sắc mặt khó coi quay đầu lại nhìn Đồng Phàm Phàm nói: "Nó, xứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-co-vo-cuc-pham-thap-nien-70/782897/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.