Đồng Phàm Phàm thấy Thẩm Nhạc Hương buông lỏng Lưu Đại Nữu ra, liền cuống quít bế Lưu Đại Nữu đã hôn mê từ trên mặt đất lên. Cô tư đầy mặt phẫn nộ nhìn Thẩm Nhạc Hương, Thẩm Nhạc Hương trong mắt cô ta vẫn luôn là đứa trẻ ngoan, cô ta thật không ngờ tới Thẩm Nhạc Hương còn có một mặt bạo lực như vậy. Đồng Phàm Phàm thất vọng nhìn Thẩm Nhạc Hương nói: "Thẩm Nhạc Hương, con thật sự là làm cô quá thất vọng rồi, sao con có thể đối xử với bạn học của mình như thế chứ ? Thường ngày cô dạy con như thế nào, cô luôn nhắc nhở các con phải tôn sư kính trường, yêu thương bạn học...... Nhưng mà con thì sao ? Con vậy mà ngay trước cửa trường đánh bạn học...... Con đã biết sai rồi chưa ?" Thẩm Nhạc Hương nghe vậy quật cường nhìn Đồng Phàm Phàm, trong đôi mắt vừa to vừa đen đang tràn đầy phẫn nộ, nó không phục nhìn chằm chằm Đồng Phàm Phàm nói: "Cô giáo, con không có sai, con cũng không cảm thấy con có gì sai!" Thẩm Nhạc Hương vừa nói vừa phủi phủi bụi trên người, bộ quần áo này là nương nó mới mua, hôm nay nó mới lần đầu tiên mặc tới trường. Đồng Phàm Phàm thấy thế tức giận đến không được, cô ta nhìn Thẩm Nhạc Hương lớn tiếng : "Thẩm Nhạc Hương! Hôm nay con đánh người, con phải cùng cô đi đến nhà bạn xin lỗi, còn phải bồi thường tiền thuốc men cho người ta!" Động tác Thẩm Nhạc Hương hơi dừng một chút, sắc mặt khó coi quay đầu lại nhìn Đồng Phàm Phàm nói: "Nó, xứng đáng. Con không xin lỗi nó đâu, càng sẽ không có bồi thường nó một phân tiền nào. Nó chính là miệng tiện, miệng thối, con phải ấn nó vào hố phân mới đúng!" Đồng Phàm Phàm quả thực sắp bị lời của con bé chọc tức chết rồi, cô ta trừng đôi mắt to ngơ ngác nhìn Thẩm Nhạc Hương, trong chốc lát không biết nên nói cái gì cho phải. Vương Tiểu Hoa thấy cảm xúc Thẩm Nhạc Hương không đúng, vội bước nhanh đến trước mặt Thẩm Nhạc Hương, quan tâm nhìn Thẩm Nhạc Hương nói: "Hương Hương, xảy ra chuyện gì vậy?" Tuy Thẩm Nhạc Hương là một đứa trẻ kiên cường, nhưng rốt cuộc nó cũng mới năm sáu tuổi mà thôi. Nó thấy Vương Tiểu Hoa quan tâm hỏi nó, đôi mắt to tức khắc liền nhịn không được đỏ ửng lên. Vì Thẩm Mộ Quân đi nơi khác công tác, lâu như vậy còn chưa thấy hắn trở về, nên gần đây có không ít người trong thôn ở sau lưng lên bàn luận về nhà bọn họ. Thậm chí có người tung tin vịt, nói tình cảm Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh xảy ra vấn đề, cho nên Thẩm Mộ Quân mới chạy đến nơi xa như vậy đi công tác. Lưu Đại Nữu cũng không biết nghe được từ ai nào, liền bịa chuyện nói bậy nhà Thẩm Nhạc Hương khắp trong trường học. Lưu Đại Nữu nói cha Thẩm Nhạc Hương bỏ đi theo người phụ nữ khác, còn nói cha Thẩm Nhạc Hương không cần Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo nữa, về sau hai chị em con bé chính là trẻ bị bỏ rơi không ai cần. Ngay từ đầu Thẩm Nhạc Hương không muốn so đo với đứa bệnh tâm thần, nhưng mà xương cốt Lưu Đại Nữu chính là mang tiện, nó một hai phải chạy đến trước mặt Thẩm Nhạc Hương nói bậy về gia đình con bé. Thẩm Nhạc Hương không thể nhịn được nữa, lúc này mới kéo Lưu Đại Nữu hung hăng đánh cho nó một trận. Hiện tại Thẩm Nhạc Hương vô cùng hối hận, hối hận sao nó quá nóng nảy, sao lại không trực tiếp quăng Lưu Đại Nữu vào hố phân cho xong. Nếu miệng con nhỏ đó tanh tưởi như vậy, không bằng để nó cùng hố phân tương thân tương ái. Vương Tiểu Hoa biết Thẩm Nhạc Hương là một đứa trẻ thiện lương, nó sẽ không vô duyên vô cớ đánh Lưu Đại Nữu như vậy, nhất định có cái gì nguyên nhân đặc thù gì rồi. Chờ đến khi Thẩm Nhạc Hương kể lại hết sự tình, Vương Tiểu Hoa tức khắc nhịn không được ở trong lòng nghĩ: Đáng đánh, nếu là mình, mình tuyệt đối cũng sẽ đánh Lưu Đại Nữu. Đồng Phàm Phàm một bên nghe xong Thẩm Nhạc Hương nói, tuy rằng cũng cảm thấy Lưu Đại Nữu đi bịa đặt khắp nơi là không tốt, nhưng cô ta cảm thấy đó này không phải lý do để Thẩm Nhạc Hương sử dụng bạo lực. Đồng Phàm Phàm vừa định mở miệng răn dạy Thẩm Nhạc Hương, liền cảm giác được phía sau có một thân ảnh cao lớn đang đứng. Cô ta vừa quay đầu lại, liền thấy Thẩm Tu Dương đang mặt vô biểu tình nhìn cô ta. Trong đôi mắt sắc như chim ưng lập loè cảm xúc phức tạp. Đồng Phàm Phàm vừa thấy Thẩm Tu Dương đến liền khẩn trương, dù sao cũng là vì cô ta nên Thẩm Tu Dương mới bị thương, vì thế trong lòng cô ta vẫn luôn luôn áy náy. Đồng Phàm Phàm: "Anh...... sao hôm nay anh lại nào tới nơi này?"
Từ sau khi Thẩm Tu Dương vì cô ta mà bị thương, trong thôn càng có nhiều người cảm thấy bọn họ là một đôi. Đôi khi ngay cả Đồng Phàm Phàm đều cảm thấy, hai người bọn họ hiện tại có tính là đang là đối tượng của nhau hay không ? Bởi vì Thẩm Tu Dương từng giúp cô ta rất nhiều chuyện, rồi còn từng vì cô ta mà trọng thương như vậy nữa. Đồng Phàm Phàm thời gian trước thường xuyên đi chăm sóc Thẩm Tu Dương, cô ta vẫn luôn thấp thỏm chờ đợi Thẩm Tu Dương ngỏ lời. Nhưng mà Thẩm Tu Dương trước nay đều chưa từng tỏ vẻ gì, điểm này làm trong lòng Đồng Phàm Phàm ít nhiều cũng có điểm không thoải mái. Thẩm Tu Dương nghe vậy chỉ gật gật đầu, sau đó nhận lấy Lưu Đại Nữu từ trong lòng ngực cô ta. Thẩm Tu Dương ôm Lưu Đại Nữu trong lòng ngực, nhìn lướt qua Thẩm Nhạc Hương vẫn còn đang tức giận không thôi, nói: "Lần sau khi nào đánh người, nhớ tìm chỗ nào kín kín một chút." Thẩm Nhạc Hương vốn cho rằng Thẩm Tu Dương cũng sẽ răn dạy mình, kết quả không nghĩ tới Thẩm Tu Dương lại nói như vậy? Đôi mắt to của con bé mở lớn đến sáng lấp lánh, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy sùng bái nhìn về phía Thẩm Tu Dương. Thẩm Tu Dương thấy bộ dáng ngơ ngác này của con bé, đột nhiên liền nhớ tới bản thân mình trước kia. Lúc đó khi hắn nhìn Thẩm Mộ Quân, hẳn cũng là một biểu cảm giống hệt Thẩm Nhạc Hương hiện tại, hắn nhịn không được hơi hơi cong cong khóe miệng tiếp tục "dạy dỗ" con bé. "Còn nữa...... Đối phó với mấy đứa tiểu nhân như Lưu Đại Nữu, bóp chết nó rồi thì con còn phải đền mạng cho nó, rất không đáng. Lần sau khi con đánh nó, nhớ đánh thì đánh mạnh vào mông, như vậy không chỉ không đánh chết người, mà còn tha hồ hả giận." Thẩm Nhạc Hương nghe vậy suy tư một chút, lập tức cảm thấy Thẩm Tu Dương nói rất có lý. Nó là một đứa trẻ đáng yêu lại lợi hại như vậy, sao lại có thể đền mạng cho kể xấu như Lưu Đại Nữu chứ ? Đồng Phàm Phàm một bên nhịn không được nhíu mày, cô ta cảm thấy Thẩm Tu Dương không thể giáo dục con cái như vậy, nhưng mà khi cô ta nhìn Thẩm Tu Dương, lại không dám nói cái gì. Đồng Phàm Phàm: "Được rồi, hai người đừng nói nữa, mang con bé đi xem bác sĩ trước đi." Thẩm Tu Dương nghe vậy rũ đôi mắt xuống, nhìn thoáng qua đứa bé đang nằm trong lòng ngực mình. Sau đó hắn giơ tay cào một phát lên nách Lưu Đại Nữu nách, con bé vốn đang còn "hôn mê" đột nhiên kêu lớn lên. Đồng Phàm Phàm ngơ ngác nhìn một màn trước mặt, thẳng đến một đứa trẻ phẫn nộ la lớn: "Lưu Đại Nữu giả bộ bất tỉnh, nó giả đó !" "Phi! Tao biết ngay là nó đầy đầu âm mưu mà! Cái thứ đánh rắm nhiều nhất, mà cũng phiền người nhất!" Đồng Phàm Phàm đầy mặt không thể tin tưởng nhìn Lưu Đại Nữu, lần đầu tiên cô ta chứng kiến một đứa bé lại tâm cơ đến như vậy, Đồng Phàm Phàm có chút khó tiếp thu, khuôn mặt chợt trắng bệch. Vương Tiểu Hoa cũng phẫn nộ không thôi, ngay cả một người đã từng trọng sinh như cô ta, đều không có nhiều âm mưu bằng Lưu Đại Nữu. Cô ta nhịn không được rùng mình một cái, nghĩ thầm nếu Lưu Đại Nữu trưởng thành, về sau không biết còn đáng sợ đến đâu? Kỳ thật Lưu Đại Nữu lúc nãy xác thật có bị choáng váng, nhưng mà sau khi Thẩm Nhạc Hương buông nó ra, nó liền thực mau thanh tỉnh lại. Lúc ấy Đồng Phàm Phàm đang răn dạy Thẩm Nhạc Hương, Lưu Đại Nữu muốn Đồng Phàm Phàm mắng Thẩm Nhạc Hương thêm vài câu, cho nên mới vẫn luôn làm bộ chưa tỉnh lại. Thẩm Tu Dương là người có năng lực quan sát năng lực phi thường giỏi, từ sau khi hắn nhìn thấy lông mi Lưu Đại Nữu run rẩy, liền biết Lưu Đại Nữu kỳ thật đã tỉnh. Sau đó hắn lại cố ý nói những lời như vậy với Thẩm Nhạc Hương, chính là muốn xác nhận lại tình huống của Lưu Đại Nữu lần nữa, kết quả đứa nhỏ này vậy mà lại thật sự giả vờ hôn mê. Bởi vì khi nó nghe thấy Thẩm Tu Dương nói, tức giận đến nhịn không được hơi nghiến răng hàm sau một chút.
Kỳ thật sau cái sự kiện của Tôn Thái Thái, Thẩm Tu Dương đã cảm thấy đứa nhỏ Lưu Đại Nữu này không bao nhiêu lớn mà trong đầu đầy âm mưu. Hiện giờ thấy nó còn giả vờ hôn mê để giá hoạ cho người, liền càng thêm không thích đứa nhỏ này. Đồng Phàm Phàm bị cái màn này của Lưu Đại Nữu doạ cho khiếp sợ, cô ta cảm thấy so sánh giữa vấn đề của Thẩm Nhạc Hương cùng Lưu Đại Nữu, thì Lưu Đại Nữu càng cần cô giáo như cô dạy dỗ hơn. Lưu Đại Nữu không muốn nghe Đồng Phàm Phàm giảng đạo lý to lớn, nó đột ngột nhảy từ trong lòng ngực Thẩm Tu Dương xuống, rồi há miệng gào lên như quỷ khóc sói kêu mà chạy về nhà của mình. Đồng Phàm Phàm lo lắng Lưu Đại Nữu chạy như vậy sẽ xảy ra chuyện, liền nhịn không được đuổi theo Lưu Đại Nữu đi. Thẩm Nhạc Hương nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ chạy xa, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Thẩm Tu Dương nói: "Lưu Đại Nữu này đầu đầy ý xấu, cha mẹ nó lại đều là người không nói lý, chú không cùng đi qua, không sợ cô giáo bị bắt nạt sao?" Thẩm Tu Dương nghe Thẩm Nhạc Hương nói liền sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới Thẩm Nhạc Hương còn nhỏ thế mà lại nói ra lời như vậy ? Hắn duỗi tay bắt lấy bím tóc của Thẩm Nhạc Hương, vừa tức giận lại buồn cười hỏi: "Con nhóc này, còn nhỏ tuổi mà biết cũng nhiều quá há ?" Thẩm Nhạc Hương không thích bị người ta bắt lấy bím tóc, thở phì phì trừng mắt nhìn Thẩm Tu Dương nói: "Con nói cho chú biết, cha con sẽ trở về rất nhanh thôi, chú mà còn kéo bím tóc con như vậy, con méc cha con cho xem." Thẩm Tu Dương vừa định mở miệng nói cái gì, ánh mắt đột nhiên thấy ở nơi xa có một hình bóng quen thuộc, không đợi hắn thấy rõ ràng diện mạo đối phương, thì một đứa trẻ bên cạnh đột nhiên nhìn Thẩm Nhạc Hương hô: "Ha ha ha, Hương Hương, cha mày đã trở lại rồi kìa ! Lần này mấy người trong thôn không dám nữa nói cha mày không cần mày nữa đâu." Thẩm Nhạc Hương nghe vậy xoay người liền muốn chạy, nhưng nó lại quên mất cái bím tóc của mình còn đang bị Thẩm Tu Dương nắm chặt chẽ. Thẩm Nhạc Hương vừa nhào về phía trước một chút, còn chưa thấy bản thân mình vụt đi, liền cảm giác được một cơn đau nhói trên đầu, nó nhịn không được oa oa kêu lớn lên. Thẩm Tu Dương vội buông lỏng tay mình ra, nhìn thân ảnh cao lớn đang đi từ xa đến gần, đột nhiên không hiểu ra sao lại chột dạ một trận. Hiện tại sao lại có cảm giác...... như thể hắn đang bắt nạt Thẩm Nhạc Hương vậy ? Thẩm Mộ Quân từ rất xa liền thấy Thẩm Tu Dương, bởi vì hắn đang đứng giữa một đám học sinh lố nhố, nên chiều cao của hắn thật sự quá nổi bật. Thực mau, Thẩm Mộ Quân liền thấy một thân ảnh nho nhỏ đang cuống quýt chạy nhanh về phía mình. Thẩm Mộ Quân vừa định muốn khom lưng đón lấy cái ôm của con gái ruột, đột nhiên liền cảm giác được một trận kình phong đánh tới sau lưng. Thẩm Mộ Quân cuống quít xoay người lại, liền thấy một thân ảnh mềm mại đâm sầm vào trong lòng ngực mình, ngay sau đó, chính là mùi hương thơm ngọt trên người vợ hắn. Ánh nhìn trong mắt Thẩm Mộ Quân tức khắc mềm nhũn, hắn ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng ngực, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, anh trở về hơi trễ." Thẩm Nhạc Hương vốn đang vô cùng vui vẻ lại là hưng phấn, muốn nhào vào trong lòng cha mình một cái thật mạnh. Kết quả nó nửa đường chạy vội đến liền phát hiện, cha nó mới vừa bị một người phụ nữ khác cướp đi rồi, mà người phụ nữ này lại là mẹ nó mới chết chứ. Thẩm Nhạc Hương cảm thấy hiện tại mình đặc biệt xấu hổ, nó nên làm gì tiếp bây giờ ? Nó nên tiếp tục xông đến ôm lấy cả hai người ? Hay là nó chờ cho hai người ôm xong rồi lại xông đến ? Nhưng thực mau, ánh mắt Thẩm Nhạc Hương liền bắt giữ được thân ảnh của Thẩm Gia Hảo, lúc này Thẩm Gia Hảo cũng đầy mặt xấu hổ đứng sững một chỗ. Trong lòng Thẩm Gia Hảo không hiểu sao lại tủi thân một trận, đã nói trước là khi nào cha về sẽ cùng nhau nhào vào lòng cha, sao cái nương này của nó lại đột nhiên bỏ nó lại cơ chứ ? Cuối cùng Thẩm Nhạc Hương chỉ có thể ôm lấy em trai nhà mình, vẻ mặt không vui bĩu môi nhìn chằm chằm cặp vợ chồng trước mặt. Lúc này Thẩm Mộ Quân còn đang nhẹ nhàng thủ thỉ nói chuyện cùng Lý Khanh Khanh, cái ngữ khí đó, thái độ đó, biểu tình đó, hoàn toàn không cho thấy hắn nhớ rõ hắn còn có hai đứa con nhỏ đáng thương. Vẫn là sau đó Lý Khanh Khanh phát hiện thiếu thiếu cái gì, lúc này mới quay đầu lại nhìn thấy hai đứa nhóc đáng thương bên cạnh. Lý Khanh Khanh nhìn biểu tình con gái ngốc và con trai ngốc nhà mình, trong lòng vừa buồn cười lại ngượng ngùng. Vừa mới rồi cô đột nhiên nhìn thấy Thẩm Mộ Quân, hoàn toàn không nghĩ tới hiện tại hắn sẽ trở về, cho nên cô mới kích động...... bỏ lại đứa con trai ngốc nhà mình giữa đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]