Khi Lý Khanh Khanh nghe được Thẩm Nhạc Hương nói, mày nhịn không được hơi hơi nhíu lại. Đang lúc cô muốn hỏi Thẩm Nhạc Hương vì sao lại ở chỗ này, phía sau lưng truyền đến một thanh âm thập phần nôn nóng. "Thím, sao thím lại chạy ra đây làm gì? Nơi này quá nguy hiểm, thím nhanh chân ôm Nhạc Hương chạy đi trốn đi!" Lý Khanh Khanh nghe vậy liền quay đầu về hướng người nói chuyện, liền thấy Đại Tráng giơ cái cuốc, đầy mặt nôn nóng mà đứng chắn trước mặt cô. Lúc nãy sau khi Đại Tráng đưa Đồng Phàm Phàm tới nơi an toàn rồi, liền thấy đại đội trưởng cầm loa, động viên mấy thanh niên cường tráng cùng nhau đối phó hai con lợn rừng kia. Vì muốn những ai khoẻ mạnh trong thôn nhiệt tình hỗ trợ, đại đội trưởng dùng công điểm và thịt lợn rừng để tưởng thưởng. Đại Tráng vốn cũng có chút sợ hãi hai con lợn rừng kia, lúc trước mỗi lần gặp phải lợn rừng, trong thôn bọn họ sẽ có người thương vong. Nhưng khi hắn nghĩ đến đám em trai trong nhà đã lâu không được ăn thịt, Đại Tráng liền thừa dịp cha nương hắn vừa không lưu ý, liền lén khiêng cuốc chạy tới bên này. Nhưng Đại Tráng lại không nghĩ tới hắn lại gặp Lý Khanh Khanh và Thẩm Nhạc Hương ở chỗ này. Lý Khanh Khanh nhìn thoáng qua Đại Tráng cao cao gầy gầy, cùng với cái cuốc nắm chặt trong tay hắn, liền biết thằng nhóc này chạy qua bên đây làm cái gì. Cô cẩn thận nghiêng người né tránh một người đang vội vàng chạy ào qua, có chút bất đắc dĩ nhìn Đại Tráng nói: "Con một mình chạy lại đây? Cũng không sợ cha mẹ con mà biết, đánh gãy chân của con sao?" Đại Tráng nghe vậy gãi gãi đầu, gương mặt đen thui của hắn hiện lên một mạt xấu hổ. Hắn cũng biết mình quá gầy, có nhào lên phỏng chừng cũng chưa chắc chọc thủng da lợn rừng. Nhưng cho dù có như thế, Đại Tráng vẫn muốn thử một lần. Rốt cuộc thì thứ quý giá như thịt này, đối với những người quanh năm không có mấy khi ăn mặn như bọn họ, thật sự là quá mức hấp dẫn. Lý Khanh Khanh thấy Đại Tráng trầm mặc không nói lời nào, liền biết trong lòng thằng nhóc này suy nghĩ cái gì. Cô nhịn không được lạnh mặt xuống nói: "Con cũng đừng đi theo xem náo nhiệt đi, lỡ như con gặp chuyện gì, nương con thương con như vậy, chả phải là khóc chết mất?" Lý Khanh Khanh nói xong, một tay bế Thẩm Nhạc Hương trong lòng ngực, một tay đi túm Đại Tráng. Đại Tráng từng được Lý Khanh Khanh cứu, cũng từng nhìn thấy Lý Khanh Khanh bơi như cá trong nước, nên trong lòng hắn thập phần bội phục Lý Khanh Khanh, cho nên đối với lời của Lý Khanh Khanh nói, hắn vẫn nghe vào tai. Liền khi Lý Khanh Khanh mang theo hai đứa nhỏ, định chen qua dòng người lộn xộn trở về tìm Thẩm Mộ Quân, thì đám người chung quanh đột nhiên xao động lên, mấy người phụ nữ lớn gan cố ý chạy tới xem náo nhiệt cũng đột nhiên hét to lên. "Ai nha! Lợn rừng quay đầu!" "Chạy mau lên, lợn rừng đỏ mắt, mọi người mau tản ra a!" "Trời ơi, chạy mau......" Đừng thấy chỗ này có nhiều người chạy qua chạy lại như vậy, nhưng kỳ thật trong số đó không có bao nhiêu người thật sự qua đây để đối phó hai con lợn rừng kia. Có mấy người lớn gan muốn tới xem náo nhiệt; cũng có người muốn đục nước béo cò, muốn nhân cơ hội hỗn loạn kiếm chút công điểm cùng thịt lợn rừng; còn có một số ít mấy đứa nhỏ bướng bỉnh không nghe lời chạy tới để xem lợn rừng...... Chỉ còn một số ít đàn ông thanh niên trẻ tuổi cường tráng là chân chính giơ vũ khí lên muốn đối phó lợn rừng. Trong hỗn loạn, cũng không biết là ai đẩy Lý Khanh Khanh một cái, cũng may Lý Khanh Khanh không phải người thường, bị hung hăng đẩy một phen như vậy, cũng vẫn đứng vững tại chỗ như Thái Sơn. Cô cẩn thận ôm gọn Thẩm Nhạc Hương vào trong ngực, sau đó dặn Đại Tráng phải bám theo sát bên người mình l. Đại Tráng cũng bị người ra xô đẩy vài cái, trên cánh nó vẫn còn mấy dấu tay bị người ta bắt trúng, lúc này trên cánh tay còn ẩn ẩn đau. Nhìn cảnh tượng loạn thành một đoàn trước mắt, Đại Tráng lúc này cũng có chút hối hận, cũng không biết cha nương ở bên ngoài thế nào rồi? Lúc này, người được Đại Tráng nhớ thương, hai vợ chồng Dương Đại Nguyệt đang đầy mặt lo lắng đứng bên cạnh Thẩm Mộ Quân. Dương Đại Nguyệt nôn nóng nhìn phía trước, rất nhiều lần muốn bất chấp tất cả nhào lên đi tìm con, nhưng lại bị chồng mình bên cạnh ngăn lại. Trần Đại Hách nắm chặt tay vợ không buông, vừa không ngừng quan sát trong đám người, vừa nhỏ giọng mà trấn an vợ, nói: "Đại Nguyệt, bà đừng quá lo lắng, Đại Tráng nhà chúng ta thông minh lắm, nếu nó phát hiện có nguy hiểm, nhất định sẽ tự mình trốn đi......" Dương Đại Nguyệt nghe vậy, lo lắng trong lòng cũng không giảm bớt. Đều nói hiểu con không ai bằng nương, con trai cô là cái tính tình gì, người làm nương như cô thật sự là quá rõ ràng. Nó có thể vì một nữ thanh niên trí thức xa lạ mà không chần chừ phóng xuống nước, tất nhiên có thể vì người cùng thôn mà đi đánh con lợn rừng kia. Dương Đại Nguyệt tưởng tượng đến con lợn rừng hung tàn kia, trái tim liền không tự giác như muốn nhảy lên cổ họng. Trừ phi lúc này Đại Tráng có thể chạy về đây, bằng không cô chắc chắn sẽ mãi lo lắng bồn chồn thế này. Thị lực của Thẩm Mộ Quân vô cùng tốt, hắn rất nhanh chóng tìm được thân ảnh của Lý Khanh Khanh trong đám người tán loạn kia. Kỳ thật hắn có thể tìm được Lý Khanh Khanh nhanh như vậy, thì cũng phải nói thêm là do trên người Lý Khanh Khanh có một vòng sáng màu xanh thẳm cứ lơ lơ lửng. Vòng sáng này hoàn toàn không giống với màn sương mù mà Thẩm Mộ Quân hay thấy trên người những người khác, bởi vì cái ánh sáng xanh lập lòe đó không phải do cảm xúc của Lý Khanh Khanh hóa thành, ngược lại nó càng giống như một loại năng lượng dao động. Thẩm Mộ Quân có thể cảm nhận được trong vòng sáng này của Lý Khanh Khanh có một loại năng lượng vô cùng quen thuộc, giống y như cái luồng năng lượng vẫn luôn dạo động trên người hắn vậy. Thẩm Mộ Quân: "Đừng lo lắng, Đại Tráng hiện tại đang ở cùng Thanh Thanh, Thanh Thanh chắc chắn sẽ xem chừng nó." Đối với thực lực của vợ mình, Thẩm Mộ Quân vẫn vô cùng tin tưởng. Nếu không phải sợ làm bại lộ bí mật của cô, Thẩm Mộ Quân thật sự rất muốn khoe ra một phen. Đương nhiên thực lực của hắn cũng rất mạnh, nhưng mà phải đợi đến lúc hắn có thể hoàn toàn rời khỏi cây gậy này đã. Dương Đại Nguyệt vừa nghe Thẩm Mộ Quân nói, vội mở miệng hỏi: "Mộ Quân, hai người bọn họ đang ở đâu vậy?" Thẩm Mộ Quân nghe vậy, nâng ngón tay lên chỉ về phía mấy đống lúa chất ở gần cửa thôn, đúng là hướng ban nãy lũ lợn rừng chạy vào. Giờ phút này đám người nơi đó đã dần dần tản ra, chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi cường tráng cầm nông cụ trong tay, bọn họ đang đầy mặt căng thẳng đối khánh với lũ lợn rừng. Mấy đống lúc chung quanh bị lợn rừng húc cho văng tứ tán, vậy mà còn mấy đứa nhóc không biết sống chết, dám liều mạng chạy qua, cong eo đi nhặt mấy hạt thóc rơi vãi trên mặt đất. Trong số bọn nó còn có một đứa nhóc mập mập chừng năm sáu tuổi, thật đúng là Lâm Ngũ Bảo hồi lâu không thấy ở trong thôn. Nó nhanh chóng gom gom mấy hạt thóc bên chân, nhét vào trong túi mình, rồi lại chạy tiếp về phía mấy đống lúa bị húc tan tành. Trong số những người đang giằng co cùng lợn rừng, còn có anh trai Thẩm Tu Dương là Thẩm Tu Xuân, hắn đang tập trung tinh thần ứng đối lợn rừng, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy bóng dáng một đứa trẻ. Thẩm Tu Xuân nhất thời bị khiếp sợ, hắn vội lạnh giọng kêu lớn về phía đứa nhỏ kia: "Trở về! Trở về nhanh lên! Không thể qua bên đó được!" Nhưng mà Lâm Ngũ Bảo căn bản không nghe lời hắn, nó đã vài ngày không được ăn cơm no, nó cần phải nhân cơ hội này trộm một chút lương thực về. Lâm Tứ Nha vốn đang đuổi theo Lâm Ngũ Bảo chạy tới, chờ đến khi nó phát hiện em trai nó đang chạy về phía đám lợn rừng, trên khuôn mặt nhỏ tức khắc sợ tới mức trắng bệch trắng bệch. Nó mặc kệ người chung quanh khuyên can, đẩy bàn tay những người ngăn cản, chạy thẳng về phía trước. Vốn dĩ khi giằng co với lợn rừng, trong đám thanh niên đã có người bị thương, hiện giờ lại có hai đứa nhỏ xông vào trong vòng vây, "chiến cuộc" lập tức liền bất lợi hơn cho bọn họ. Bởi vì sợ làm tổn thương hai đứa nhỏ, nên bọn họ đều sôi nổi dừng công kích lại. Không bị công kích, cũng không có vũ khí cản đường, một con lợn rừng trong số hai con đột nhiên lồng lên, chạy thoát ra khỏi vòng vây...... Tống Thanh Mân cùng Thẩm Hạ Quân đang đi đến, kế hoạch ban đầu của cô ta là thập phần hoàn mỹ. Cô ta tính toán chờ đến khi con lợn rừng bị đánh sắp chết rồi, thì cô ta cùng Thẩm Hạ Quân cũng nhào vô giả mô giả dạng đánh hai ba cái. Đến lúc đó cho dù đại đội trưởng có nhìn ra cái gì, hoặc nhiều hoặc ít cũng phải cho nhà bọn hắn mấy cái công điểm chứ. Nhưng mà Tống Thanh Mân làm thế nào cũng không nghĩ tới, cô ta vốn đã đứng xa nhất bên ngoài rồi, vậy mà không biết con lợn rừng kia có thâm cừu đại hận gì với cô ta, thế nhưng sau khi lao ra được khỏi vòng vây, nó liền hùng hổ chạy thẳng về phía cô ta? Tống Thanh Mân tức khắc bị dọa đến hồn cũng bay mất, cô ta theo bản năng níu lấy Thẩm Hạ Quân bên cạnh kêu lớn: "Đánh nó! Mau đánh nó!!" Thẩm Hạ Quân vừa xoay đầu liền thấy một con lớn rừng to như cái núi nhỏ đang hung hăng xông thẳng về phía hắn, Thẩm Hạ Quân theo bản năng kéo Tống Thanh Mân xoay người liền chạy. Nhưng mà lúc này Tống Thanh Mân sợ tới mức chân cũng mềm, cho dù bị Thẩm Hạ Quân dùng sức kéo cũng chạy không nổi. Thẩm Hạ Quân vốn còn định bế Tống Thanh Mân lên, đáng tiếc là Tống Thanh Mân mấy năm nay ăn ngủ quá tốt, hắn làm cách nào cũng bế lên không nổi. Ngay khi Thẩm Hạ Quân đang muốn thử lại lần nữa, thì đã thấy con lợn rừng kia gần như sắp đến trước mặt hắn rồi, nhất thời đầu óc mịt mờ, theo bản năng xoay người bỏ chạy. Khi Tống Thanh Mân ý thức được mình bị bỏ lại, liền lớn giọng kêu thét lên. Âm thanh của cô ta vô cùng có lực xuyên thấu, ngay cả đám người Thẩm Mộ Quân đứng xa xa tít trong đồng cũng đều có thể nghe thấy. Lý Khanh Khanh vốn đã cùng Đại Tráng rời đi tương đối xa, đột nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương của Tống Thanh Mân, tức khắc nhịn không được tò mò nhìn lại. Sau đó cô liền thấy, Tống Thanh Mân thiếu chút nữa bị lợn rừng dẫm phải. Đại khái là con người khi lọt vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, sẽ tự phát động bản năng tự cứu mình. Tống Thanh Mân vốn còn ngồi bệch dưới đất, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy con lợn rừng ngay trước mặt, cô ta liền lăn qua một bên, hung hung hiểm hiểm né được một chân của nó. Tống Thanh Mân lúc này căn bản không có thời gian sợ hãi, cô ta vừa bò vừa lếch về phía trước trốn tránh, cả người thoạt nhìn điên điên khùng khùng, thập phần chật vật. Mà lúc này, những người trẻ tuổi kia cũng đã phục hồi tinh thần lại. Có mấy người vẫn còn bao vây lấy một con, còn mấy người đang chạy qua đi cứu Tống Thanh Mân. Lý Khanh Khanh nhìn thân ảnh "linh hoạt" của Tống Thanh Mân, nén cười nhìn Đại Tráng bên cạnh nói: "Đại Tráng, con dẫn em về bên kia trước đi, thím qua đó xem một chút." Lý Khanh Khanh nói xong liền thả Thẩm Nhạc Hương xuống dưới, sau đó ra ý bảo Đại Tráng dẫn theo Thẩm Nhạc Hương rời đi trước. Đại Tráng nhìn thoáng qua tình cảnh phía sau, nhịn không được lo lắng nói: "Thím, thím đừng đi qua đó thì hơn, dù sao thím với cô ta cũng không có bao nhiêu tình cảm, không cần thiết phải mạo hiểm như vậy......" Đại Tráng cho rằng Lý Khanh Khanh thấy Tống Thanh Mân gặp nguy hiểm, cho nên muốn chạy qua đó trợ giúp Tống Thanh Mân. Lý Khanh Khanh nghe vậy thiếu chút nữa cười phụt ra, đây là chuyện cười khôi hài nhất mà cô từng được nghe nha. Cô đâu phải qua đó cứu người, cô qua bên đó vừa xem trò hề của Tống Thanh Mân, vừa "kiếm" cho mấy đứa nhỏ trong nhà chút thịt lợn rừng ăn thôi. Đương nhiên, xem trò hề là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là thịt. Tuy rằng hương vị thịt heo cũng không hẳn ngon hơn mấy món thịt thú hoang dã bao nhiêu, nhưng tốt xấu gì cũng là thịt mà. Đại Tráng thấy Lý Khanh Khanh nở nụ cười, trên gương mặt ngăm đen hiện lên một mạt nghi hoặc. Sau đó không đợi nó hỏi tiếp, liền nghe được Lý Khanh Khanh cười nói: "Không cần lo lắng, thím sẽ không có việc gì, con dẫn Hương Hương rời khỏi chỗ này trước đi. Nhiệm vụ của con là bảo vệ tốt cho em Hương Hương là được rồi, con mang em về chỗ cha nó trước đi." Đại Tráng thấy Lý Khanh Khanh không giống như đang nói giỡn, tuy hắn không rõ Lý Khanh Khanh suy nghĩ cái gì, vẫn thập phần nghe lời, kéo tay Thẩm Nhạc Hương rời đi. Lý Khanh Khanh nhìn Đại Tráng đã dẫn theo Thẩm Nhạc Hương đi xa, xác địnhhai đứa nhỏ sẽ không có nguy hiểm xong, lúc này cô mới xoay người chạy về hướng sau lưng. Lúc này tóc tai của Tống Thanh Mân đã rối bung, trên mặt trên người đều là bùn đất, cánh tay còn không cẩn thận bị thương một lỗ, bộ dáng cô ta có thể nói là chật vật tới cực điểm. Cô ta mới vừa thoát được con lợn rừng trong gang tất, hiện giờ cả người như mất hết sức lực, nằm liệt xuống dưới đất. Lý Khanh Khanh tuy nói là lại đây xem trò hề của Tống Thanh Mân, nhưng kỳ thật khi đến đây, cô cũng chả thèm liếc mắt nhìn Tống Thanh Mân nằm trên mặt đất một cái. Cô nhanh chóng chạy về hướng con lợn rừng bên kia, khi chạy ngang qua người Tống Thanh Mân, thậm chí cả dư quang khóe mắt cũng không bố thí cho đối phương một cái. Khi Tống Thanh Mân nhìn thấy Lý Khanh Khanh, theo bản năng muốn mở miệng gọi cô lại, bởi vì cái hướng Lý Khanh Khanh đi tới thì càng nguy hiểm hơn chỗ này của cô ta rất nhiều. Nhưng khi cô ta vừa mới há mồm ra, liền bị một ý nghĩ lóe lên trong đầu mình ngăn lại. Cô ta đột nhiên có một suy nghĩ vô cùng điên cuồng, nếu như Lý Khanh Khanh tự mình lỗ mãng, bị kia con lợn rừng điên kia đụng chết hay tàn phế thì sao? Như vậy, Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân đều là tàn phế, cả nhà bọn họ chẳng phải về sau chỉ có thể sống dựa vào nhà cũ bên này? Tống Thanh Mân tưởng tượng đến Lý Thanh Thanh kiêu ngạo kia sẽ cầu xin cô ta như thế nào, trong lòng cô ta liền nhịn không được vui vẻ lên...... Chỉ cần cái ả Lý Khanh Khanh này chết, hoặc là bị lợn rừng húc cho tàn phế, vậy về sau, chẳng phải ở nhà cũ Thẩm gia vẫn là Tống Thanh Mân cô mới là người có tiếng nói nhất rồi sao? Còn Lưu Tình Hoa và mẹ chồng cô ta ư? Tống Thanh Mân trước nay chưa từng xem bọn họ ra gì. Bởi vì một người thì đẻ không ra con, một người thì là cái quả hồng mềm yếu ớt nhu nhược. Mà cô ta nha, cô ta có đến hai đứa con trai, là đại công thần của Thẩm gia...... Khi Tống Thanh Mân âm thầm suy nghĩ hão huyền, Lý Khanh Khanh đã đi tới trước mặt con lợn rừng bên kia. Con lợn này còn hung dữ hơn cả con đã truy đuổi Tống Thanh Mân kia, lúc này nó đang đỏ mắt hung ác rượt theo sau lưng Thẩm Tu Xuân. Ban nãy, trong số mấy người bao vây con lợn rừng này, đã có một người vì bảo vệ Lâm Tứ Nha cùng Lâm Ngũ Bảo, bị lợn rừng hung hăng húc một chút. Cũng may Thẩm Tu Xuân tương đối thông minh, hắn kịp thời hấp dẫn sự chú ý của con lợn rừng này, mới không để người kia bị lợn rừng húc trọng thương. Có người thấy Lý Khanh Khanh lại đây, tức khắc nôn nóng kêu lên: "Cô lại đây làm gì? Nơi này quá nguy hiểm, chạy đi nhanh đi!" Người nói chuyện là người có chút giao tình với Thẩm Mộ Quân, hắn vừa nhìn thấy cô vợ yếu đuối mong manh của Thẩm Mộ Quân lại đây, tức khắc trong lòng vừa gấp lại giận. Hắn cảm thấy cái cô vợ này của Thẩm Mộ Quân, vất vả lắm mới chịu an tĩnh một thời gian, sao đột nhiên lại nổi cơn động kinh ngay vào lúc này cơ chứ? Ngay cả đại đội trưởng đang chỉ huy mọi người đối phó lợn rừng, khi nhìn thấy Lý Khanh Khanh cũng lại đây "quấy rối", tức khắc tức giận đến đỏ mắt. Hắn chỉ vào Lý Khanh Khanh giận dữ hét lên: "Lý Thanh Thanh! Cô làm cái gì vậy? Chỗ này là chỗ mấy người đàn bà như cô tới hay sao? Mau chóng quay trở về cho tôi!" Đám người đang vây xem thấy thế, cũng cảm thấy cô vợ của Thẩm Mộ Quân thật không hiểu chuyện. Đối mặt với con lợn rừng hung hăng như vậy, ngay cả mấy người đàn ông thanh niên khỏe mạnh cũng ứng phó không nổi, một người đàn bà yếu đuối như cô lại chạy vào đây, không phải cho đại đội trưởng và mọi người thêm phiền rồi hay sao? Trong khoảng thời gian ngắn, chung quanh liền truyền đến không ít tiếng la ó lớn. Thậm chí có chút người bất mãn Lý Khanh Khanh, nhân cơ hội mắng Lý Khanh Khanh vài câu. "Lý Thanh Thanh cái con quỷ cái này điên rồi sao? Nó chạy tới đây làm cái gì? Nó tưởng nó là con nít không hiểu chuyện sao?" "Đúng vậy, đúng vậy, anh cả tôi còn bị lợn rừng húc bị thương, cô ta còn qua đi thêm phiền...... Thật là không muốn sống nữa." "Cô ta không muốn sống nữa thì tự mình đi tìm chết đi, đừng có liên luỵ chồng tôi chứ......" Lý Khanh Khanh cũng không phản ứng bọn họ, chỉ trầm mặc nhặt một cái cây gậy sắt trên mặt đất không biết của ai lên, sau đó vọt thẳng về hướng con lợn rừng kia..... Thẩm Nhạc Hương như cảm ứng được, nó đột nhiên dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về hướng Lý Khanh Khanh bên kia. Đại Tráng đầy mặt khó hiểu quay đầu theo, không đợi hắn mở miệng hỏi Thẩm Nhạc Hương có chuyện gì, liền thấy con lợn rừng hung tàn nhất kia đột nhiên ngã sụp xuống. Tất cả tiếng chửi bậy, tiếng rống giận, tiếng khuyên can...... Ngay lập tức liền biến mất, vẻ mặt mọi người như thấy quỷ, nhìn chằm chằm con lơn rừng đang ngã trên vũng máu. Lý Khanh Khanh cẩn thận liếc liếc mắt một cái nhìn con lợn rừng trên mặt đất, lúc này cô đột nhiên có chút chột dạ, còn có hoảng hốt. Cô không nghĩ tới cái con lợn rừng có thể nói là hung mãnh nhất nơi này, sẽ....không chịu nổi một kích như vậy? Cô len lén chà chà hai bàn tay, trong cái đầu nhỏ lập tức chuyển động, nghĩ xem phải ứng phó những câu hỏi lát nữa như thế nào. Mà liền ở ngay lúc này, một thanh âm đúng lúc vang lên, đánh vỡ yên tĩnh quỷ dị chung quanh. Thẩm Mộ Quân: "Giỏi lắm, quả là vợ anh, chỉ dạy em phương thức săn thú có mấy lần, vậy mà em liền học một hiểu mười, thực hành linh hoạt như vậy!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]