Khi Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân đang thì thầm kề tai nói nhỏ, thì từ trước cửa viện bỗng vang lên tiếng trẻ con ồn ào. Thẩm Gia Hảo nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, liền thấy Thẩm Gia Sinh dẫn theo mấy đứa nhóc đang vây quang trước cổng viện nhà mình, nhìn vào trong. Thẩm Gia Hảo thấy thế, đôi mắt to đen như mực tức khắc sáng ngời, nó vui vẻ nhìn Thẩm Gia Sinh kêu: "Anh Gia Sinh?" Thẩm Nhạc Hương vốn đang còn cúi đầu trêu đùa con nhím nhỏ đang cuộn người dưới mặt đất, bỗng nhiên nghe tiếng Thẩm Gia Hảo nói vậy, cũng ngước đầu lên nhìn ra bên ngoài. Thẩm Gia Sinh nhìn lướt qua con thỏ trong lòng ngực Thẩm Gia Hảo, có hơi kinh ngạc nói với Thẩm Gia Hảo: "Con thỏ này của em ở đâu ra vậy?" Mấy đứa nhóc đi cùng Thẩm Gia Sinh đến cũng là con cháu trong họ của Thẩm gia, bọn nó vừa nghe thấy có con thỏ, liền tò mò vây lại xem. Không hiểu sao, nhưng trẻ em đối với mấy con động vật nhỏ này luôn có một tình cảm yêu thích đặc biệt. Cho dù là đứa đã khá ổn trọng như Thẩm Gia Sinh, khi nhìn thấy con thỏ con trắng tinh mềm mại lại dễ thương như vậy, trong mắt cũng không thể giấu được một mạt kinh hỉ. Thẩm Gia Hảo kiêu ngạo nói: "Nương em bắt đó, nương em lợi hại lắm." Thẩm Gia Sinh nghe được Thẩm Gia Hảo nói vậy, trên mặt nhịn không được lộ ra kinh ngạc. Nó vốn nghĩ rằng là ai cho Thẩm Gia Hảo, lại không nghĩ rằng lại là Lý Khanh Khanh tự mình bắt về. Mấy đứa nhóc khác nghe vậy, lập tức ồ lên, mồm năm miệng mười biểu đạt hâm mộ. Thẩm Gia Hảo lần đầu tiên được "hoan nghênh" như vậy, trong đôi mắt to tràn đầy vui mừng. Thẩm Nhạc Hương thấy có nhiều tiểu đồng bọn đến như vậy, lập tức thật cẩn thận xách con nhím con lên, sau đó đưa ra trước mặt mọi người nói: "Thỏ con có gì vui đâu, mọi người xem con gì đây này?" Mọi người đột nhiên nghe được tiếng Thẩm Nhạc Hương nói, lập tức sôi nổi tò mò nhìn qua. Sau đó, mọi người liền kinh ngạc phát hiện, trong tay Thẩm Nhạc Hương vậy mà xách theo một con nhím con đặc biệt nhỏ. Con nhím này nhìn vô cùng dễ thương lại có vẻ ngốc ngốc, hầu như toàn thân của nó bao phủ bởi những cái gai nhỏ xíu màu nâu, chỉ có mặt, bụng và tứ chi là màu hồng phấn, làm cho cả đám nhóc vây lấy xung quanh nó nhịn không được đầy mặt vui mừng ríu rít ầm ĩ lên. Thẩm Nhạc Hương thấy thế, tức khắc đầy mặt đắc ý nhìn Thẩm Gia Hảo liếc mắt một cái. Trong mắt Thẩm Nhạc Hương, thỏ con đâu có thú vị như nhím con chứ? Thẩm Gia Hảo thấy con nhím con của chị gái còn được hoan nghênh hơn con thỏ con của mình, trên mặt thằng bé nhịn không được lộ ra một chút nôn nóng. Thẩm Gia Hảo một tay ôm con nhỏ con trắng như bông, một tay kéo kéo ống quần của một thằng nhóc khác, "Con......con thỏ của em còn đẹp hơn......" Đáng tiếc thằng nhóc kia căn bản không phản ứng nó, lúc này còn đầy mặt tò mò hỏi Thẩm Nhạc Hương nói: "Nhạc Hương, con nhím này ở đâu em có vậy? Lúc trước anh luôn mơ ước có một con, đáng tiếc là cha anh tìm mãi cũng không tìm được." Một đứa nhóc khác cũng nói: "Đừng nói cũng là nương chị bắt luôn nha? Vậy nương chị cũng quá sức lợi hại rồi." Theo Thẩm Gia Sinh đi đến đây đại đa số đều là mấy thằng con trai của dòng bên Thẩm gia. Mấy thằng nhóc này tuy cũng thích thỏ con đó, nhưng đại đa số đều thích nhím con nhìu hơn. Cho dù trong số bọn nó cũng có đứa muốn xem thỏ con, nhưng mấy đứa đứa này cũng hiểu được sĩ diện, thấy mọi người cứ xúm quanh nhím con, nên cũng ngại không dám đi về hướng Thẩm Gia Hảo bên kia. Bởi vì trong mắt mấy thằng nhóc này, thỏ con chỉ có con gái mới thích thôi, thỏ con cũng mềm mại, yếu ớt, không thể chứng tỏ khí khái nam nhi được. Thẩm Gia Hảo thấy không ai để ý đến nó, mếu máo, sau đó ôm con thỏ con của nó đi vào nhà chính. Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân đang ngồi ở nhà chính, nhìn không sót sự kiện đang xảy ra trong sân viện. Bất quá hai người cũng không phản ứng, mà đang thương lượng xem tối ăn cái gì. Vốn dĩ Thẩm Gia Hảo đang tâm tình không tốt, nhưng nó rốt cuộc cũng chỉ mới hơn ba tuổi một chút thôi, vừa nghe cha nương nói chuyện, tức khắc đã quên cảm giác không thoải mái, lập tức cười toe toét hỏi Lý Khanh Khanh: "Nương, có đồ ăn ngon sao?" Lý Khanh Khanh hôm nay bắt được một con gà rừng, còn bắt thêm được mấy con rắn. Gà rừng là bị cô bắn ngất, cho nên lúc này nó vẫn còn sống. Lý Khanh Khanh định tạm thời nuôi con gà này mấy hôm, sau đó mới đem hầm ăn, cho nên tối nay sẽ ăn rắn. Trong viện, mấy đứa nhỏ cũng xúm xít chơi không bao lâu, liền theo Thẩm Gia Sinh rời đi. Bởi vì sắp tới giờ cơm chiều, ở thời đại ăn không đủ no mặc không đủ ấm thế này, không có chuyện ở lại nhà người ta chờ ăn cơm ké. Khi Lý Khanh Khanh thấy bọn nhóc muốn đi, liền lấy hai túi kẹo đã xé hôm trước ra, để Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo chia kẹo cho bọn nhóc, xem như để củng cố tình hữu nghị giữa mấy đứa nhỏ với nhau. Trẻ con, chính là đơn giản như vậy đó, đôi khi chỉ cần một viên kẹo thôi, cũng có thể trở thành tình bằng hữu thân thiết. Mấy đứa nhóc Thẩm Gia Sinh, mỗi đứa được chia bốn viên kẹo, hai viên kẹo cứng bình thường, hai viên kẹo sữa đại bạch thỏ. Mấy thứ như kẹo này, ở địa phương của bọn họ cũng là một thứ rất quý giá. Cho dù là nhà tương đối khá giả như Thẩm Gia Sinh, cũng chỉ có tết nhất lễ lạc nó mới có thể được ăn. Mấy đứa nhóc vừa tình tang ngậm kẹo, vừa ồn ào nhốn nháo chạy về hướng trong thôn, trên đường đi lại tình cờ gặp Lưu Đại Nữu cùng mấy đứa con gái đang ngồi xổm trong thôn chơi nhảy dây. Mấy đứa con gái thấy bọn nhóc có kẹo, nhịn không được đầy mặt hâm mộ nhìn mấy người Thẩm Gia Sinh. Thẩm Gia Sinh thấy em gái họ nhà mình cũng ở đó, liền vẫy tay kêu Thẩm Nhạc Mân lại đây. Thẩm Nhạc Mân thấy thế liền sung sướng nở nụ cười, chạy về phía anh họ của mình. Thẩm Gia Sinh trước nay đều đối xử tốt với mấy đứa em trong nhà, nó liền chia cho em gái họ hai viên kẹo sữa đại bạch thỏ. Con bé vội vàng nhét một viên kẹo vào trong miệng, nếm được mùi kẹo sữa thơm thơm ngọt ngọt tràn ra trong miệng, Thẩm Nhạc Mân tức khắc vui vẻ nói: "Anh Gia Sinh, sao anh có kẹo vậy? Kẹo này kẹo gì mà ăn ngon quá, là kẹo ngon nhất mà em từng ăn á." Thẩm Gia Sinh nghe vậy cũng cười cười, nhưng cũng không nói mình lấy kẹo ở đâu, mà làm ra vẻ như người lớn, vỗ vỗ đầu con bé. "Được rồi, tới giờ ăn chiều rồi, đi về với anh luôn đi." "Dạ, vậy em cùng anh về luôn." Thẩm Nhạc Mân nói xong, xoay người về hướng đám người Lưu Đại Nữu phất phất tay, liền theo sát sau lưng Thẩm Gia Sinh đi rồi. Mấy đứa con gái khác thấy Thẩm Nhạc Mân có kẹo ăn, nhịn không được vẻ mặt thèm thuồng đi về phía mấy thằng bé trai khác. Tụi nó định dày mặt, qua "mượn" mấy thằng nhóc thân thiết một viên kẹo ngọt ngào ăn. Có đứa bé trai tương đối hào phóng thấy thế liền chia cho một viên kẹo, có đứa tương đối keo kiệt, không nỡ cho đi, sẽ ôm lấy kẹo vào lòng, xoay người chạy đi mất; có đứa muốn đem về cho nhà ăn, cũng không chia cho mấy đứa con gái...... Lưu Đại Nữu nhìn mấy đứa con gái bên cạnh đều đang chạy về phía bên kia, nhịn không được liền bĩu môi buông dây thừng trong tay ra. Lưu Đại Nữu ấm ức thầm nghĩ trong lòng: Kẹo có cái gì ngon chứ, từ nhỏ đến giờ nó cũng ăn không biết bao nhiêu lần rồi. Nghĩ nghĩ, nó liền phủi phủi quần áo của mình, bĩu môi xoay người đi về hướng trong nhà. Chỉ là nó mới vừa đi không được mấy bước, thì bỗng nhiên nghe một thằng con trai hưng phấn nói: "Nương Thẩm Nhạc Hương lợi hại lắm nha, không chỉ bắt cho Thẩm Gia Hảo một con thỏ con, còn bắt cho Thẩm Nhạc Hương một con nhím con nữa." Lưu Đại Nữu nghe vậy, vẻ mặt không thể tin quay đầu nhìn qua, nó nhìn chằm chằm thằng bé mới nói chuyện kia, hỏi: "Mày vừa mới nói cái gì? Nương ai bắt được thỏ con?" Thằng nhóc kia bị Lưu Đại Nữu nhìn chằm chằm như vậy, cũng không hiểu sao đột nhiên ngữ khí của Lưu Đại Nữu lại tức giận thế? Nó cũng đâu có nói cái gì không tốt đâu? "Tao nói...... Nương Thẩm Nhạc Hương bắt cho nó con nhím con." Lưu Đại Nữu theo bản năng nói: "Sao có thể? Nương nó là đàn bà yếu ớt như vậy, sao bắt được thỏ con với nhím con chứ?" Cha nó lúc trước từng hứa giúp nó bắt một con thỏ con, nhưng mà ông đi lòng vòng dưới chân núi mấy lần, lông thỏ cũng không trông thấy chứ đừng nói là thỏ con. Nương nó nói, nếu muốn bắt thỏ, chỉ có đường đi sâu vào trong núi mới có thể tìm được. Mấy ngọn núi xung quanh đây đều rất nguy hiểm, nếu không phải là thợ săn có kinh nghiệm phong phú, thì không có ai dám chạy vào trong núi. Bởi vì bên trong núi, ngoại trừ thỏ, gà rừng, còn có rất nhiều dã thú đáng sợ. Vị dụ như mùa đông năm kia, có một con lợn rừng chạy từ trên núi xuống, con lợn rừng vô cùng hung dữ, không chỉ ủi mất không ít hoa màu, còn ủi bị thương mấy xã viên của đại đội nữa. Nếu không phải Thẩm Mộ Quân dẫn theo mấy người dân binh tới, nói không chừng sẽ còn nhiều người bị thương hơn, thậm chí còn có thể có người bị lợn rừng dẫm chết. Lưu Đại Nữu hiển nhiên không tin nương Thẩm Nhạc Hương lại có cái bản lĩnh một mình chạy vào trong núi sâu, nó định tự mình đi nhà Thẩm Nhạc Hương xem xem, nếu không có thỏ con hay nhím con gì, nó liền nhất định chê cười nhà bọn họ một trận. Nghĩ như vậy, Lưu Đại Nữu liền xoay người đi về hướng ngoài thôn. Cùng lúc đó, Lý Khanh Khanh đang ngồi xổm bên bờ sông xử lý thịt rắn. Đối với một người vô cùng thuần thục kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã như cô, xử lý mấy con rắn thật chỉ là chuyện nhỏ. Lý Khanh Khanh cẩn thận lấy mật rắn ra, mật rắn có thể làm thuốc, cô tính mấy ngày nữa đi vào trong huyện, mang theo xem có bán được giá tốt hay không? Trên đường Lưu Đại Nữu chạy về hướng nhà Thẩm Nhạc Hương, vì gặp được chị gái đi cắt cỏ heo về, nên cũng trì hoãn ở trên đường một hồi lâu. Chờ đến khi nó chạy đến cửa nhà Thẩm Nhạc Hương, thì Thẩm Nhạc Hương đang ở sau bếp giúp Lý Khanh Khanh làm cơm chiều. Lý Khanh Khanh định đem hai con rắn nhỏ kho tàu, còn một con lớn thì hầm với xả cây, lát nữa mang cho nhà Trương Đại Nương một con, còn dư lại thì toàn bộ đem ướp xong phơi khô. Lý Khanh Khanh nấu ăn bỏ không ít dầu muối, cũng vô cùng phóng khoáng bỏ thêm các loại gia vị, cho nên món thịt rắn cô làm rất thơm. Hương vị mê người kia từ trong nhà bếp nhỏ truyền ra ngoài, làm Lưu Đại Nữu đứng ngoài cửa nhịn không được liên tục nuốt nước miếng. Lưu Đại Nữu vốn là con khổng tước nhỏ kiêu ngạo nhất trong thôn, nó có rất nhiều quần áo đẹp và món ăn ngon. Mấy đứa nhóc trong thôn này đều vô cùng hâm mộ nó, mà Thẩm Nhạc Hương cũng là một trong số đó. Trước kia Lưu Đại Nữu chỉ có một cái bàn chải đánh răng mới thôi đã làm Thẩm Nhạc Hương hâm mộ thật lâu, càng đừng nói đến quần áo đẹp, đồ ăn ngon của nó, thật làm không ít đứa trẻ trong thôn hâm mộ đỏ mắt. Nhưng mà tình huống gần đây lại không giống vậy, ánh mắt mọi người sôi nổi chuyển dời đến trên người Thẩm Nhạc Hương. Quần áo mới của Thẩm Nhạc Hương còn đẹp hơn quần áo tốt nhất của Lưu Đại Nữu, nó còn có đủ các loại kẹo, quả khô, bánh quy...... Ngay cả bà nương tiếng xấu vang xa của Thẩm Nhạc Hương, cũng biến thành người phụ nữ xinh đẹp nhất thôn...... Lưu Đại Nữu ghen tị đến đôi mắt đỏ lên, nó ghé mắt vào khe cửa nhìn vào bên trong viện, đôi mắt ục ục xoay chuyển không biết đang suy nghĩ cái gì. Khi trong lòng Lưu Đại Nữu đang âm thầm đánh cái chủ ý quỷ gì đó, thì ánh mắt nó đột nhiên đối diện với một đôi mắt đen vô cùng sắc bén. Lưu Đại Nữu tức khắc bị giật mình, vội kinh hoảng thất thố xoay người liền bỏ chạy. Chờ đến khi Lưu Đại Nữu chạy ra thật xa rồi, nó mới dám dừng lại sợ hãi thở một hơi. Lưu Đại Nữu lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Vừa rồi...... hình như là cha Thẩm Nhạc Hương? Sao ánh mắt hắn lại khủng bố đến như vậy?" Bên kia, Thẩm Gia Hảo từ nhà chính ra tới, liền thấy cha nó đang nhìn chằm chằm cổng viện, nó nhịn không được đầy mặt tò mò hỏi: "Cha, cha đang nhìn cái gì vậy?" Thẩm Mộ Quân nghe vậy liền phục hồi tinh thần lại, sau đó duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Thẩm Gia Hảo. "Không có gì, chỉ là nương con nấu cơm thơm quá thôi." Thẩm Gia Hảo vừa nghe liền vui vẻ, vẻ mặt nó đầy tự hào, hất hất cằm lên, "Đúng rồi...... Nương con rất 'nợi' hại!" Lý Khanh Khanh làm đồ ăn xác thật rất thơm, chỉ nghe mùi thơm từ nhà bếp truyền đến cũng làm người nhịn không được thèm chảy nước miếng. Cũng may nhà bọn họ khá hẻo lánh, cho dù về sau mỗi ngày đều ăn thịt, cũng không đến nỗi làm người ta chú ý hay ghen ghét. Lý Khanh Khanh dẫn theo Thẩm Nhạc Hương siêng năng cần mẫn, dọn đồ ăn lên nhà chính. Thẩm Mộ Quân thập phần tự giác mà dẫn Thẩm Gia Hảo đi rửa tay. Thẩm Gia Hảo nghiêm túc rửa sạch tay nhỏ của mình, sau đó gấp không chờ nổi chạy về nhà chính. Lý Khanh Khanh duỗi tay ngăn nó lại một phen, sợ nó gấp gáp không cẩn thận đụng vào cạnh bàn. Thẩm Gia Hảo cười ha hả ôm lấy Lý Khanh Khanh, ngưỡng khuôn mặt nhỏ tò mò hỏi: "Nương, hôm nay ăn cái gì vậy?" Lý Khanh Khanh bế nó lên trên ghế, xoay người cũng bế Thẩm Nhạc Hương lên một bên ghế khác, lúc này mới chậm rãi nói: "Tự con nếm thử sẽ biết thôi." Thẩm Gia Hảo nghe vậy, vội giơ muỗng nhỏ lên múc một miếng thịt rắn kho tàu từ trong đĩa ra, đưa vào trong miệng nhỏ. Thẩm Nhạc Hương ở một bên yên lặng nhìn, thấy Thẩm Gia Hảo bị nóng đến há miệng nhỏ thổi phù phù, liền nhịn không được cười ha ha. Thẩm Gia Hảo bị nóng nhưng cũng không muốn nhả miếng thịt trong miệng ra, đôi mắt to của nó đỏ ửng lên, vô cùng đáng thương nhìn Lý Khanh Khanh, vừa chu miệng nhỏ hà hơi phù phù. Lý Khanh Khanh nhìn đôi mắt đỏ ửng của thằng bé, trong lòng tức khắc vừa đau lòng lại muốn cười. Cô vội khom lưng nói với thằng bé: "Nhả ra, nhả ra đi con......" Nhưng mà không đợi cô kịp phản ứng gì, Thẩm Gia Hảo liền dùng sức hít một hơi thật sâu, sau đó....ngậm miệng lại nhai nhai miếng thịt. Sau đó nó dứt khoát phụt một tiếng, phun miếng xương nhỏ trong miệng ra như làm cho hả giận. Khi Thẩm Mộ Quân tiến vào, liền vừa vặn trông thấy cái vẻ mặt vừa sung sướng vừa đau khổ của Thẩm Gia Hảo, hắn nhịn không được buồn cười lắc lắc đầu, đứa nhỏ này, thật đúng là vì ăn cái gì cũng không sợ. Thẩm Mộ Quân không giống như Thẩm Gia Hảo, vừa ngồi xuống liền ăn món rắn kho tàu, mà nếm thử nước canh rắn hầm xả Lý Khanh Khanh làm trước. Thẩm Mộ Quân không nghĩ tới trù nghệ của Lý Khanh Khanh lại giỏi như vậy, có thể hầm cho món thịt rắn vừa tươi mới lại thơm đến như thế? Con ngươi hắn cũng nhịn không được lộ ra một mạt kinh ngạc. Đang lúc Thẩm Mộ Quân muốn giơ đũa tới gắp một miếng thịt rắn kho tàu, lại bị Lý Khanh Khanh dùng đũa cản lại. Thẩm Mộ Quân khó hiểu ngẩng đầu lên, liền thấy Lý Khanh Khanh vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thẩm Mộ Quân, có phải anh đã quên trên người anh có vết thương hay không? Bác sĩ dặn rất kỹ, không được ăn những món quá kích thích vị giác nga, cho nên......" Lý Khanh Khanh ngừng lời lại, con ngươi xinh đẹp nhìn lướt qua trên đĩa thịt rắn kho tàu trên bàn, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết. Thẩm Mộ Quân hơi hơi cong đôi môi mỏng, không đợi hắn mở miệng giải thích cái gì, Thẩm Nhạc Hương liền lập tức nghiêm túc nói: "Cha, cha không thể không nghe lời như vậy được...... Bác sĩ cũng đã nói, cha không thể ăn mấy thứ này." Tuy Thẩm Gia Hảo không hiểu vì sao không thể ăn, nhưng thấy vẻ mặt nương cùng chị gái nó nghiêm túc lại chắc chắn như thế, nó lập tức quyết đoán đứng ở bên trận tuyến của hai người này. Thẩm Gia Hảo gật gật đầu nhỏ, học theo bộ dáng người lớn nói: "Cha, cha không ngoan nga, chọc nương tức giận bây giờ." Khi Thẩm Gia Hảo nói lời này, là nó mới vừa ngẩng đầu lên từ trong chén cơm, trên chóp mũi nó còn dính một vệt nước thịt kho vô cùng rõ rệt, nó theo bản năng liền dùng tay quẹt quẹt mấy cái, sau đó lại chùi cái bàn tay dính dơ đó lên trên quần áo sạch sẽ của mình. Lý Khanh Khanh nhìn mấy dấu ngón tay nước thịt rõ ràng trên quần áo mới phơi khô, khó khăn lắm mới nhịn xuống khát vọng muốn giơ tay lên, biểu diễn một màn mẹ kế đánh con chồng ngay tại chỗ. Cũng may Thẩm Mộ Quân phát hiện kịp thời, vội duỗi tay kéo tay Lý Khanh Khanh lại, mới thành công cứu vớt mạng nhỏ của Thẩm Gia Hảo. Những ngón tay thon dài hữu lực của Thẩm Mộ Quân nắm chặt bàn tay của Lý Khanh Khanh, thật đúng như lúc trước hắn từng tưởng tượng, bàn tay to của hắn đã bao trọn lấy toàn bộ bàn tay nhỏ của Lý Khanh Khanh vào trong. Lý Khanh Khanh bị hắn nắm chặt, trong chốc lát có hơi ngơ ngác chưa hồi thần lại được. Cô nhớ rất rõ ràng, trước kia tay Thẩm Mộ Quân luôn luôn lạnh lẽo. Cho dù là ở ngày hè nóng bức nhất, thì Thẩm Mộ Quân vẫn cảm thấy âm hàn như thường. Nhưng mà không biết từ khi nào, thân thể Thẩm Mộ Quân dưới sự điều trị của linh thực, bàn tay lạnh lẽo đã trở nên nóng bỏng, ngay cả nhiệt độ trên người cũng mang theo độ ấm vô cùng trêu người...... Lý Khanh Khanh không biết nghĩ tới cái gì, vội dùng sức rút tay mình về, sau đó cố ý kéo khoảng cách ra với Thẩm Mộ Quân. Thẩm Mộ Quân thấy thế, trong đôi mắt đen hiện lên một mạt ưu thương. Hắn hơi hơi run rẩy hàng lông mi vừa dài vừa cong, len lén hoạt động xe lăn một chút, bướng bỉnh nhích về hướng Lý Khanh Khanh bên kia một chút. Ngũ cảm của Lý Khanh Khanh tương đối nhanh nhạy hơn người bình thường, nên cô cũng rõ ràng thấy được động tác của Thẩm Mộ Quân. Cô có chút không biết nói gì, ngước mắt liếc Thẩm Mộ Quân một cái, sau đó lại kéo ghế dựa của mình dịch về xa hơn một khoảng. Nhưng Lý Khanh Khanh dịch đi bao nhiêu, thì Thẩm Mộ Quân cũng bướng bỉnh dịch theo bấy nhiêu. Hai người cứ như vậy xê dịch nửa ngày, thẳng đến khi Lý Khanh Khanh không còn chỗ nào để dịch nữa, cô liền làm mặt tức giận trừng mắt về hướng Thẩm Mộ Quân. Con ngươi của cô phản chiếu ánh đèn, sáng như sao nhỏ trên trời, mà con ngươi của Thẩm Mộ Quân lại như đêm tối vô biên. Khi tầm mắt hai người lại lần nữa đối diện, Lý Khanh Khanh đột nhiên cảm giác được một cảm xúc kỳ quái từ đáy mắt Thẩm Mộ Quân ập về phía cô......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]