Chờ đến khi đám người đại đội trưởng tới nơi, Lý Khanh Khanh đã giúp một lớn một nhỏ băng bó vết thương đơn giản rồi. Đại khái là linh thực có hiệu quả, vết thương của hai người đều đã không còn đổ máu.
Vết thương Thẩm Gia Hảo tương đối nhỏ, dùng linh thực của Lý Khanh Khanh đưa xong, nóng rát đau đớn lúc đầu liền biến mất. Thằng bé cảm thấy nương nó thật là lợi hại, cho nó thảo dược, lập tức liền trị hết vết thương của nó.
Lý Khanh Khanh không dám động đậy di chuyển Trương Đại Nương là vì cô nhìn ra thương thế của bà không nhẹ, bằng không Lý Khanh Khanh cũng sẽ không tùy tiện lấy linh thực ra.
Sở dĩ Lý Khanh Khanh có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra nặng nhẹ trên thương tích của Trương Đại Nương cũng phải nói là nhờ vào mấy năm lăn lộn trong đội chữa bệnh ở mạt thế. Với tuổi này của Trương Đại Nương, cùng với trọng thương như thế, nếu tuỳ tiện di chuyển sẽ dễ làm thương thế nặng thêm.
Lý Khanh Khanh thập phần cảm kích Trương Đại Nương, nếu không phải bà xả thân che chở Thẩm Gia Hảo, Thẩm Gia Hảo tuyệt đối không chỉ chịu vết thương ngoài da như thế này. Tưởng tượng đến đó, trong lòng Lý Khanh Khanh liền nhịn không được nghĩ lại mà sợ.
Từ sau khi ba mẹ cô ra đi, đã thật lâu rồi cô không có loại cảm giác này. Hiện giờ một lần nữa tìm về thứ cảm giác quen thuộc lại xa lạ, trong chốc lát, lòng Lý Khanh Khanh trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tuy rằng cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-co-vo-cuc-pham-thap-nien-70/782831/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.