🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lý Khanh Khanh dùng tay ấn xuống huyệt Thái Dương, cô thấy như thế nào cũng nghĩ không ra, vì thế cũng không tiếp tục ép bản thân nữa.
Cô hơi hơi chớp mắt, nghe bên ngoài truyền đến tiếng mưa rơi ào ào, mở miệng khẽ nói với Thẩm Mộ Quân: "Ngủ tiếp đi, phỏng chừng còn lâu mới hừng đông."
Khi Lý Khanh Khanh nói lời này, cũng không dấu vết kéo ra một chút khoảng cách cùng Thẩm Mộ Quân. Cô cảm thấy nếu về sau muốn ly hôn, hai người vẫn không cần quá mức thân cận thì tốt hơn.
Cặp mắt còn thâm trầm hơn cả bóng đêm của Thẩm Mộ Quân hiện lên một mạt chua xót, sau đó hắn làm bộ như không nhìn thấy động tác của Lý Khanh Khanh, xoay người về phía bên kia, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Hắn nói: "Ừ, cô cũng ngủ tiếp một lát đi."
Trước mạt thế, Lý Khanh Khanh được ba mẹ yêu chiều đến vô cùng khó tính, chỉ cần đồ ăn có chút không hợp khẩu vị, cô đều không muốn há mồm ăn, hoàn cảnh có chút xa lạ, cô liền không có cách nào an tâm thoải mái ngủ.
Nhưng mà trải qua mạt thế, mấy cái tật õng ương của cô cũng được sửa lại, ngay cả chuyện quen giường hay không quen giường, cô cũng không còn phân biệt nữa.
Lý Khanh Khanh nói xong, không được bao lâu, liền nhắm mắt lại ngủ rồi, nhưng Thẩm Mộ Quân một bên lại không thể nào ngủ được.
Thẩm Mộ Quân cảm thấy trong lòng buồn bực đến khó chịu, thậm chí có cảm giác không thở nổi.
Chờ đến khi hừng đông, mưa to bên ngoài đã ngừng.
Lý Khanh Khanh không cùng Thẩm Mộ Quân đi bệnh viện, cô còn muốn đi chợ đen thử thời vận thêm một lần. Vì thế cô liền thương lượng cùng Thẩm Mộ Quân, để Tiểu Tống cùng hắn đi bệnh viện, bản thân cô thì định đi huyện thành dạo thêm một hồi.
Thẩm Mộ Quân nghe vậy cũng không miễn cưỡng cô, kỳ thật hắn biết Lý Khanh Khanh đang muốn làm gì.
Đời trước, hắn không chỉ một lần thấy cô trà trộn trong chợ đen, giống như một người phụ nữ mạnh mẽ, kiếm sống nuôi bản thân cùng Thẩm Gia Hảo thật tốt.
Sau này hắn mới hiểu được...... Lý Khanh Khanh không phải thích làm người phụ nữ mạnh mẽ gì, trong xương cốt cô kỳ thật cũng chỉ là một phụ nữ yếu ớt nhạy cảm, nhưng chỉ là cô đã quen dựa vào đôi tay của chính mình, cũng không nguyện ý an tâm hưởng thụ thành quả người khác mang đến cho.
Bất quá hắn cũng biết, trước khi trở thành chỗ dựa để Lý Khanh Khanh nguyện ý dựa vào, hắn phải tôn trọng lựa chọn của cô trước.
Chờ đến khi Thẩm Mộ Quân rời khỏi nhà khách, Lý Khanh Khanh thay một bộ quần áo sạch sẽ, buộc mái tóc đen dài như thác nước thành một cái đuôi ngựa gọn gàng, liền cõng sọt của mình rời khỏi nhà khách.
Khi Lý Khanh Khanh một thân nhiệt quyết đi ra cửa, bác gái phụ trách trông coi cổng kia, nhìn theo bóng dáng Lý Khanh Khanh mà bĩu môi.
Những người phụ nữ ở tuổi như bà đều không thích mấy cô gái lớn lên quá xinh đẹp. Bà thích cái loại phụ nữ da ngăm ngăm, nhìn gọn gàng sạch sẽ, cao ráo đô con, lại mông lớn. Nghe thế hệ trước nói, phụ nữ như vậy không chỉ dễ sinh đẻ, mà còn có thể làm việc nhà rất nhiều.
Những phụ nữ như Lý Khanh Khanh, người mỏng manh gầy gầy, da dẻ lại trắng nõn, đôi mắt lại rất câu người như vậy, rõ ràng là cái loại không an phận thủ thường.
Bác gái liên tưởng đến Thẩm Mộ Quân tàn phế kia, nhịn không được liền ở trong lòng tưởng tượng ra một tuồng cô vợ hồng hạnh xuất tường, người chồng tàn phế bị vứt bỏ bị ngược đãi. Kỳ thật có nhiều điểm bác gái tưởng tượng ra không phải không đúng, rốt cuộc trước khi Lý Khanh Khanh xuyên tới, nguyên chủ xác thật là đối đãi Thẩm Mộ Quân như vậy.
Hôm nay, Lý Khanh Khanh đi một cái chợ đen khá xa, trong huyện thành bọn họ, có không ít mấy cái chợ đen hẻo lánh thế này. Sở dĩ có nhiều chợ đen như vậy, chính là vì phòng ngừa gặp phải mấy anh dân binh mang băng tay đỏ, thì tất cả nhà buôn đều bị một lưới bắt hết.
Nhưng mấy năm nay quản lý tương đối lỏng, cho dù có một số người cũng đi tố cáo, nhưng chỉ cần không phải quá lộ liễu, thì mấy người bên trên cũng sẽ không thật sự so đo.
Lý Khanh Khanh sau một ngày hôm qua sờ soạng khắp nơi, cũng xem như có đại khái hiểu biết với tình hình thị trường chợ đen hiện tại.
Hiện giờ mỗi nhà đều ăn không đủ no, mọi người đều vô cùng coi trọng các loại lương thực, đối với mấy thứ đồ ăn vặt linh tinh hay hàng xa xỉ cũng không có hứng thú. Cho nên hôm nay Lý Khanh Khanh quyết định lấy ra đều là lương thực, bột mì, gạo, gạo kê, màn thầu này nọ, cũng không lấy thêm đồ ăn vặt trong không gian ra.
Nhưng mà làm Lý Khanh Khanh không nghĩ tới chính là, cô còn chưa đuổi tới cái chợ đen kia, thì trên đường đi đã bị người ngăn cản lại. Người ngăn Lý Khanh Khanh không phải ai khác, đúng là khách hàng lớn vung tiền như rác sáng hôm qua, chính là cô gái nhỏ không tiếc dùng nhiều tiền mua hết đồ ăn vặt trong tay Lý Khanh Khanh.
Hôm nay tuy Lý Khanh Khanh đã đổi một bộ quần áo khác, nhưng đối phương vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra cô. Chủ yếu là hóa trang trên mặt Lý Khanh Khanh quá đặc biệt, cô còn cố tình vẽ một nốt ruồi đen lớn bên cạnh mũi.
Cô gái nhỏ nhảy từ trên xe xuống, mặt mày vui vẻ chạy về phía Lý Khanh Khanh. "Chị gái, sao lại trùng hợp thế này, em đang muốn đi tìm chị đây này, không ngờ lại có thể gặp được ở đây."
Cô gái nhỏ trắng nõn đáng yêu, khi cười rộ lên trên mặt còn có má lúm đồng tiền, thập phần làm người yêu thích.
Lý Khanh Khanh bị nụ cười chói lọi của cô gái làm cho ngây người một chút, sau đó nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, thấy chung quanh cũng không có ai chú ý hai cô, lúc này cô mới nhỏ giọng hỏi: "Em tìm chị có chuyện gì sao?"
Cô gái nhỏ thấy vẻ mặt Lý Khanh Khanh khẩn trương như vậy, lúc này mới nhớ tới Lý Khanh Khanh chính là buôn bán chợ đen, nghề như vậy dù sao cũng không thể ra ánh sáng.
Nhớ đến mình ngay trên đường lại cản người lại như vậy, thật rất dễ dàng làm cho người khác chú ý, còn gây cho Lý Khanh Khanh không ít phiền toái.
Khi cô gái nhỏ nghĩ vậy, bản thân cũng khẩn trương theo Lý Khanh Khanh. Cô gái nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, thấy cách đó không xa có một cái ngõ khá kín đáo, liền kéo Lý Khanh Khanh đi về hướng bên kia.
Hai người một trước một sau vào ngõ, cô gái nhỏ lập tức mặt đầy chờ mong nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Chị gái, bánh quy hôm qua chị bán cho em, có còn không?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy trong lòng nhịn không được tiếc rẻ một trận, cô vốn cho rằng sẽ không mấy ai muốn bỏ tiền mua mấy đồ ăn vặt này, nói gì thì nói, mấy thứ đó ăn cũng không no được, cho nên hôm nay cô cố ý mang theo đều là lương thực.
Lý Khanh Khanh: "Em gái à, xin lỗi nha, hôm nay chị đi không có mang những cái đó, hay là lần sau......"
Không đợi Lý Khanh Khanh nói hết lời, cô gái nhỏ tức khắc nôn nóng nói: "Ui, sao chị lại không mang chứ? Hôm qua em lỡ nói với tiểu Phát rồi, muốn mua mấy món ăn vặt ngon đãi nó."
Ngày hôm qua cô gái vốn mua không nhiều đồ ăn vặt lắm, trên đường về tình cờ gặp cô bạn thân, liền bị cướp mất một nửa. Sau đó về nhà lại bị đám cháu nhãi ranh con của anh cả cướp thêm một ít, cuối cùng bản thân cũng chưa ăn được bao nhiêu.
Đều nói vật hiếm thì quý, bản thân cô ta vốn đã không ăn được bao nhiêu, mấy thứ này trên thị trường lại mua không được, càng thêm vò đầu bứt tai muốn ăn.
Con người của cô ta nha, chả có yêu thích gì lớn, chỉ có mỗi mấy món ăn vặt này là kiềm không được. Cho nên tiền tiêu vặt hằng ngày của đều phần lớn đổ vào trong đồ ăn thôi.
Vốn dĩ còn lo lắng hôm nay tìm không thấy Lý Khanh Khanh, nói gì thì nói, mấy người buôn bán chợ đen này, có người chỉ mang đến bán một lần, kiếm được một số tiền rồi thôi, có người lại không ngừng đổi chỗ buôn bán, chính là sợ lỡ như bị người ta tra được sẽ rước lấy phiền toái.
Nhưng cô gái nhỏ hoàn toàn không ngờ được, cô cùng Lý Khanh Khanh vẫn rất có duyên phận, cô mới ra đường không bao lâu liền gặp ngay trên đường.
Nhưng cô gái nhỏ còn chưa kịp vui mừng, liền nghe được Lý Khanh Khanh nói không có mang những thứ đó, nói cách khác, là muốn mua đồ ăn vặt cũng không được.
Lý Khanh Khanh thấy cô gái nhỏ thật sự rất muốn mua, mà bản thân cô cũng thật sự rất muốn bán, nên đành phải nói: "Không thôi như vầy đi, em đứng chỗ này chờ chốc lát, chị trở về lấy một ít lại đây."
Cô gái nhỏ nghe vậy ánh mắt sáng lên, vội gật gật đầu nói: "Vậy em ở trên xe đậu ven đường chờ chị, chị đi nhanh nhanh nha."
Lý Khanh Khanh gật đầu một cái, liền muốn cõng sọt trên mặt đất lên, xoay người rời đi.
Cô gái nhỏ thấy cái sọt kia của Lý Khanh Khanh nặng trĩu, vì thế thập phần hảo tâm hỏi: "Chị cõng đến cõng đi như vậy có mệt quá không? Hay chị để lại đây đi, em trông chừng cho chị?"
Cô gái nhỏ nói xong liền có chút hối hận, cô sợ Lý Khanh Khanh sẽ hiểu lầm cô muốn trộm hàng hóa, vội lại mở miệng giải thích nói: "Em không có ý gì khác, nếu chị không yên tâm, em mua hết đồ của chị là được."
Lý Khanh Khanh nghe vậy, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ một cái, cô cảm thấy cái cô bé trước mắt này thật giống như mình trước khi mạt thế, đúng là một cô bé nhỏ được người nhà yêu thương đùm bọc đến vô cùng ngây thơ như vậy.
Lý Khanh Khanh để sọt qua một bên, sau đó cười nói: "Cũng không có cái gì quý giá, chị tin được em mà."
Nếu như những người khác nói muốn giúp cô trông chừng sọt lương thực, Lý Khanh Khanh nhất định sẽ cảm thấy đối phương muốn trộm đồ của cô.
Nhưng mà...... cái cô bé trước mắt này thì không giống vậy, cô bé có thể tiêu một đống tiền mua đồ ăn vặt, đi ra ngoài chơi còn ngồi ô tô. Người có gia cảnh như vậy, tham mấy cân lương thực của cô để làm gì chứ?
Càng quan trọng hơn chính là, trong sọt cô cũng không có bao nhiêu thứ, chỉ có một ít bột mì, gạo cùng hoa màu. Mấy đồ quý đều đã cất trong nhẫn không gian của Lý Khanh Khanh rồi.
Còn...... vì sao Lý Khanh Khanh không dùng cái sọt che lấy một chút, giả vờ cho tay vào lấy đồ ăn vặt trong không gian ra?
Chủ yếu là bởi vì rất nhiều thứ trong không gian đều được đóng gói rất cẩn thận, cho dù cô có thể cho tay vào sọt lấy được đồ ra, cũng không kịp xé bao bì rồi giấu đi.
Sau khi Lý Khanh Khanh rời khỏi đó, vì không để người hoài nghi, sau khi lấy được đồ ra rồi, còn cố ý trì hoãn một hồi mới trở về. Rốt cuộc cô phải đi về lấy "hàng", nếu mới xoay người đi chưa được bao lâu đã trở lại, rất dễ dàng làm người nhịn không được sinh hoài nghi.
Lần này Lý Khanh Khanh mang theo không ít bánh quy tới, có loại bánh quy có nhân ngày hôm qua bán cho cô gái nhỏ, còn thêm một số đồ ăn vặt thoạt nhìn tương đối bình thường. Lý Khanh Khanh không dám lấy ra những thứ quá đặc thù, lo lắng cô gái nhỏ và người nhà cô bé sẽ nhìn ra manh mối.
Lần này, cô gái nhỏ một hơi mua hết 30 đồng tiền ăn vặt, đại khái cảm thấy mình làm chậm trễ thời gian Lý Khanh Khanh đi "buôn bán", cô gái còn mua thêm mười cân gạo thơm của Lý Khanh Khanh.
Sau khi Lý Khanh Khanh cùng cô gái nhỏ tách ra, liền lập tức đi chợ đen, có thể là do mối làm ăn đầu tiên của hôm nay thật thuận lợi, nên việc buôn bán của Lý Khanh Khanh khá trôi chảy. Cô ở chợ đen không bao lâu, liền bán hết toàn bộ lương thực lúc sáng đã chuẩn bị, còn bán thêm được hai túi bánh quy và một túi trái cây khô.
Lý Khanh Khanh nhìn trong tay có thêm 50 đồng tiền, đột nhiên cảm thấy, về sau nếu cứ buôn bán được như thế này, không chừng thật sự có thể kiếm đủ tiền xây nhà chứ chẳng chơi.
Sau khi Lý Khanh Khanh rời khỏi chợ đen, định trực tiếp mua mấy cái bánh bao, coi như đối phó cho qua bữa trưa.
Kết quả khi cô xách theo bánh bao trở về, liền thấy Tiểu Tống ngồi trong xe jeep chờ ở bên ngoài nhà khách, vừa thấy liền biết đã ở chỗ này đợi không ít thời gian.
Tiểu Tống vừa nhìn thấy thân ảnh Lý Khanh Khanh, lập tức hướng về phía cô dùng sức phất phất tay. "Chị dâu, chị rốt cuộc đã trở lại, em cùng Thẩm đại ca chờ chị đã lâu."
Lý Khanh Khanh nghe vậy, có chút khó hiểu hỏi: "Chờ tôi làm gì?"
Tiểu Tống nhìn lướt qua người trong xe, lập tức trả lời nói: "Thẩm đại ca nói muốn dẫn chị dâu đi mua một hai bộ quần áo, cho nên vừa cầm báo cáo kết quả xong, hai anh em liền chờ ở nơi này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.