Chương trước
Chương sau
Khi Lý Khanh Khanh nhìn lên trên đỉnh đầu mình, ngoại trừ đám thạch nhũ rối rắm chen chúc nhau, còn có một cái khe đá khoảng trên dưới nửa thước. Mà giọt nước mới vừa nhỏ xuống kia, chính là từ trong khe đá đó nhỏ ra tới.
Bên trong cái khe đá đó, có mấy cọng dây leo to bằng cỡ cánh tay người lớn đang chen chúc ngang dọc chen vào nhau. Mà giữa những mối dây đó, Lý Khanh Khanh có thể rõ ràng cảm giác được cái năng lượng dao động kỳ dị kia.
Nếu ở dưới không có cách nào thấy rõ ràng, Lý Khanh Khanh liền định bò ra bên ngoài thạch động nhìn từ phía trên xem như thế nào, có lẽ sẽ có một chút phát hiện mới. Nghĩ như vậy, Lý Khanh Khanh liền ra khỏi thạch động, sau đó phán đoán vị trí ban nãy của mình trong thạch động một chút, tìm được vị trí đại khái của khe nứt kia.
Chỗ này dây leo to đến dị thường, so với lúc nhìn từ trong thạch động còn có vẻ to hơn. Lý Khanh Khanh dùng đao dài chọc chọc khe đá, cắt mấy dây leo chung quanh từng chút từng chút một, lộ ra một chỗ hổng, chờ đến khi đám dây leo đó bị kéo ra rồi, liền lộ ra chỉnh chỉnh tề tề một cái khe đá nhỏ.
Vì vị trí hiện tại của Lý Khanh Khanh cách thứ đó rất rất gần, cho nên có thể cảm giác được rõ ràng hơn luồng năng lượng bên dưới.
Đầu tiên, Lý Khanh Khanh ngưng tụ trong lòng bàn tay một trái cầu nước, sau đó ném thẳng trái cầu đến vị trí khe đá kia. Khi quả cầu nước đánh vào cái đồ vật bên trong, trong mắt Lý Khanh Khanh nhịn không được sáng ngời. Khi quả cầu nước chạm vào vật đó, cô có thể mơ hồ nhìn thấy bộ dáng của nó trong óc mình.
Lý Khanh Khanh lấy từ trong không gian ra một cái xẻng công binh, sau đó liền bắt đầu khai quật xuống thẳng cái vị trí kia. Cũng may thể chất Lý Khanh Khanh hiện tại đã được cải thiện, bằng không thì chỉ nói mỗi lớp đất đá cứng rắn này, cô cũng đào không nổi, chứ đừng nói đến bảo bối bên dưới kia.
Nửa giờ sau, Lý Khanh Khanh rốt cuộc được như ý nguyện lấy được bảo bối. Nói nó là bảo bối kỳ thật không hề quá đáng chút nào, vì nó xác thật là một cái bảo bối lớn nha.
Lý Khanh Khanh đào ra được một món đồ cổ, đích xác hơn là một cái bình cổ. Cô vừa lau rửa bùn đất bám trên cái bình, vừa vui vẻ hát lẩm nhẩm mấy câu.
"Hôm nay là ngày gì thế nhỉ? Đầu tiên là Thẩm Mộ Quân nộp thêm tiền và phiếu, lúc sau lại nhặt một cái bảo bối lớn thế này."
Cô duỗi tay sờ sờ hai viên hồng bảo thạch to trên cái bình, xung quanh còn có lấm tấm mấy viên đá quý nhỏ. Tuy cô không hiểu biết lắm với mấy món đồ cổ thế này, nhưng cũng biết được loại bình khảm đá quý này, chỉ có những người có thân phận đạc biệt tôn quý ở cổ đại mới có thể có.
Nhưng mà điều duy nhất đáng tiếc chính là, thứ này có chút tổn hại, một viên hồng bảo thạch trong đó có vết nứt, mấy viên đá quý nhỏ xung quanh cũng rớt hai viên.
Lý Khanh Khanh nhìn cái bình trong tay, nhịn không được nghĩ: Nếu như cô có thể dễ dàng tìm được một món đồ cổ ở chỗ này, vậy chứng minh là trên ngọn núi này hẳn là có một ngôi cổ mộ nhỉ? Bằng không thì như thế nào đang êm đẹp lại lọt vật này ở đây?
Lý Khanh Khanh đột nhiên nghĩ tới chuyện năm trước đội thi công gặp nạn, lần đó là do phá núi mà làm cho một mảng núi bị sụp xuống. Cô đột nhiên có một cái suy đoán lớn mật, liệu có thể nào vụ nổ lần đó làm cho ngôi mộ cổ chôn sâu này bị lộ lên? Vậy món đồ cổ trong tay cô đây, chẳng phải là vật bồi tán của quý tộc nào đó?
Khi Lý Khanh Khanh nghĩ như vậy, cô liền tiếp tục đào xuống chỗ mới phát hiện ra cái bình cổ, lại phát hiện một cái hộp sắt rỉ sét. Cô dùng sức cạy cái hộp sắt ra, sau đó liền lập tức phủ định phán đoán ban nãy của mình.
Bởi vì trên cái hộp sắt này có một cái nhan, mà cái nhãn này có ghi ngày tháng sản xuất. Bên trong hộp sắt, cô lại phát hiện một đôi hoa tai vàng cùng một cái nhẫn ngón cái bằng ngọc.
Căn cứ vào ngày tháng trên hộp, có thể thứ này được chôn vào thời điểm đầu cuộc đại vận động. Có khả năng là chủ nhân của đồ vật này, vì bảo vệ bản thân trong cái thời kỳ quá độ kia, mới lén chôn chúng nó ở trên núi. Cũng có khả năng chúng nó là từ trong một mộ cổ nào đó mà ra, nhưng người đào được chúng nó lại xui xẻo gặp phải thời kỳ như vậy, bất đắc dĩ mới phải chôn bảo bối ở nơi này.
Nhưng mặc kệ rốt cuộc là khả năng nào, Lý Khanh Khanh cũng không dám mạo muội hấp thụ năng lượng bên trong. Bởi vì một khi đá quý bị hút hết năng lượng, liền sẽ biến thành một cục đá vứt đi. Một món đồ có giá trị lịch sử như vậy, nếu bị cô hấp thu thành một món đồ bỏ, vậy thật sự là có hơi đáng tiếc.
Khi Lý Khanh Khanh một đường đi về hướng dưới chân núi, vẫn mãi khi đến cái đồ vật kia không biết nên xử lý như thế nào. Kết quả cô còn đang thất thần, khóe mắt liền thoáng nhìn thấy một con gà rừng, nó bình thản ung dung, chậm rãi đi ngang qua trước mặt cô.
Lý Khanh Khanh thấy thế tức khắc dựng thẳng lông mày, cô bất quá chỉ hơi thất thần một chút mà thôi, cái con gà rừng này cũng dám không để cô vào mắt? Thật sự cho rằng cô là người phụ nữ yếu ớt tay chân vụng về sao?
Phải làm thịt nó, vừa vặn cải thiện một chút thức ăn trong nhà.
Chờ đến khi Lý Khanh Khanh từ trên núi trở về, thì tường viện nhà bọn họ đã được tu sửa xong, người đến đây hỗ trợ cũng đã đi về hết rồi. Trong nhà chỉ còn hai đứa nhóc đói bụng đứng cửa cổng viện đang trông mong cô về.
Khi Thẩm Gia Hảo nhìn thấy Lý Khanh Khanh, nó nhịn không được vui vẻ chạy ào về hướng cô. Thằng nhóc này dạo gần đây chắc nịch lên không ít, khuôn mặt nhỏ cũng đã phúng phính thấy rõ.
Thẩm Gia Hảo thân mật kêu một tiếng nương, sau đó liền xoay quanh bên chân Lý Khanh Khanh, còn thò tay muốn giúp Lý Khanh Khanh đỡ sọt đeo trên người.
Sọt của Lý Khanh Khanh khá nặng, cô cũng không dám để thằng bé tiểu hỗ trợ, sợ ép cho nó không cao nổi nữa.
Đại khái là nhìn ra ý của Lý Khanh Khanh, Thẩm Gia Hảo lập tức vươn tay cánh tay nhỏ nói: "Nương, con làm được, hiện tại con mạnh lắm."
Thẩm Gia Hảo nói còn giơ nắm tay nhỏ lên, ra dáng ra hình múa may mấy lần, mấy chiêu này của nó vẫn là do Thẩm Mộ Quân dạy.
Thẩm Mộ Quân cảm thấy Thẩm Gia Hảo quá hiền lành rụt rè, về sau trưởng thành sợ sẽ bị những thằng con trai khác bắt nạt. Cho nên hắn thừa dịp Lý Khanh Khanh đi làm việc, không có việc gì sẽ dạy Thẩm Gia Hảo mấy chiêu thức.
Lý Khanh Khanh bị bộ dáng của nó chọc cười, liền thả sọt phía sau xuống, Thẩm Gia Hảo lập tức tiến lên cõng lấy cái sọt, vẻ mặt chờ nương nhìn xem nó có bao nhiêu lợi hại.
Sau đó Lý Khanh Khanh liền thấy Thẩm Gia Hảo hít một hơi, dùng sức cắn răng sữa, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm...... không có cõng lên nổi.
Mày Lý Khanh Khanh liên tục giật giật hai cái, cô nỗ lực khống chế biểu cảm trên gương mặt mình, lúc này mới không có làm cho mình lập tức phì cười ra.
Thẩm Gia Hảo cảm thấy mất mặt quá độ, nó bất an nhìn Lý Khanh Khanh một bên, liếc mắt một cái, trong đôi mắt như hai trái nho đen dường như tràn đầy ảo não.
"Nương, vừa rồi con chưa có chuẩn bị sẵn sàng, lần này nhất định có có thể cõng lên được."
Nói xong, Thẩm Gia Hảo lại hít sâu một hơi, nhưng mà cho dù khuôn mặt nhỏ của nó mệt đến đỏ bừng, cũng không thể cõng được cái sọt kia lên.
Lý Khanh Khanh buồn cười nhìn nó, rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười, vừa cười còn không quên an ủi nó. Nhưng mà Thẩm Gia Hảo thấy cô cười như vậy, cũng không cảm giác mình được an ủi bao nhiêu.
Thẩm Nhạc Hương đi theo Thẩm Gia Hảo cùng đến nhìn khuôn mặt gắng sức đến đỏ bừng của em trai, nó nhịn không được nhăn đôi mày lại, thở dài một hơi. Không biết vì cái gì, sao nó cứ cảm thấy em trai mình ngốc ngốc thế nào ấy.
Lý Khanh Khanh thấy mặt Thẩm Gia Hảo đầy ủy khuất, vội lấy con gà rừng bên trong sọt ra dời đi lực chú ý của nó.
Thẩm Gia Hảo tức khắc mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn con gà rừng kia: "Oa ~ là gà rừng? Nương, chúng ta có thịt ăn rồi."
Thẩm Nhạc Hương thấy thế cũng kích động, nó duỗi tay liền muốn đi ôm con gà rừng kia, nhưng lại bị Lý Khanh Khanh ngăn lại.
Lý Khanh Khanh nhìn quần áo mới trên người Thẩm Nhạc Hương, cười nói: "Con gà rừng này dơ lắm, đừng làm dơ quần áo con chứ."
Quần áo mới Thẩm Nhạc Hương hôm nay chính là một trong những món lúc trước lấy về. Thẩm Nhạc Hương nghe vậy lúc này mới nhớ tới, nó nhìn nhìn cái váy màu vàng trên người, chỉ có thể mở mắt trông mong nhìn chằm chằm con gà rừng kia.
Lý Khanh Khanh thấy bộ dáng nó như vậy, nhịn không được có chút đau lòng. Một đoạn thời gian cô bắt đầu làm việc nên bận quá, vẫn luôn không có thời gian lên núi hoặc là đi công xã, cho nên vẫn luôn không kiếm được thịt cho bọn nhóc ăn. Bọn nó tuổi này đúng là tuổi ăn tuổi lớn, lâu như vậy không có ăn thịt, không chừng là thèm muốn chết rồi.
Lý Khanh Khanh dẫn hai đứa nhỏ trở lại trong viện, liền phát hiện Thẩm Mộ Quân đang ở trong viện hái rau, nhà bếp còn truyền đến một mùi thơm cơm nấu chín.
Lý Khanh Khanh chạy đến nhà bếp xem, liếc mắt một cái, có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Mộ Quân trong viện nói: "Ô anh biết nấu cơm trắng sao? Không tồi nha."
Thẩm Mộ Quân còn chưa kịp mở miệng trả lời, bên kia Thẩm Nhạc Hương liền đầy mặt tự hào đi vào nhà bếp nói: "Nương, là con và cha cùng nhau làm, lợi hại không?"
Lý Khanh Khanh nhìn Thẩm Nhạc Hương đang kiêu ngạo như một con khổng tước nhỏ, nhịn không được đi qua duỗi tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nó.
"Ai nha, Nhạc Hương sao lại lợi hại đến như vậy ta? Không hổ là tiểu bảo bối tri kỷ của nương."
Thẩm Nhạc Hương được khen, cằm càng nâng lên cao, hận không thể hất cằm mình lên đến bầu trời luôn.
Lý Khanh Khanh cầm dao phay và cái thau định đem gà rừng đi xử lý, nhưng mới vừa cầm đồ vật từ nhà bếp ra, thì đồ trong tay đã bị Thẩm Mộ Quân lấy đi.
Thẩm Mộ Quân nói: "Để tôi cho."
Lý Khanh Khanh nghe vậy cũng không giao hết cho hắn, mà đi theo Thẩm Mộ Quân cùng nhau ra sân.
Lúc sau hai người cùng nhau xử lý xong con gà rừng, Lý Khanh Khanh liền xách theo con gà đã rửa sạch sẽ vào nhà bếp. Vốn dĩ Thẩm Mộ Quân còn định theo vào hỗ trợ, nhưng Lý Khanh Khanh lấy cớ phòng bếp chật chội không có chỗ đứng, liền đuổi hắn đi ra ngoài.
Kỳ thật nhà bọn họ đã hết dầu từ lâu, hiện tại dùng dầu đều là Lý Khanh Khanh lấy từ trong không gian ra. Nhưng cô cũng không dám lấy quá nhiều dầu ra, chỉ đổ một chén nhỏ dầu hạt cải, mỗi lần nấu ăn cô cũng không dám bỏ quá nhiều vào.
Lý Khanh Khanh cũng không có một hơi làm hết con gà rừng, mà dùng một nửa con gà làm một đĩa to gà xào khoai tây sợi cay rát, còn một nửa kia để đó, định buổi chiều nấu canh gà hầm khoai tây cho cả nhà tẩm bổ.
Khoai tây là lúc trước khi Lý Khanh Khanh đi làm việc khi, cô dùng lương thực đổi với Dương Đại Nguyệt. Thứ này có thể để tương đối lâu, hơn nữa rất dễ làm thành nhiều món.
Cơm còn chưa nấu xong, Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo chỉ là nghe mùi thôi đều thèm đã chết. Hai đứa nhỏ hết đứa này đến đứa kia lại chạy vào đứng trong bếp, rõ ràng nhà bếp vừa chật chội lại nóng, lại ngộp, vậy mà bọn nhóc vẫn luyến tiếc không muốn đi ra ngoài.
Bởi vì trong nhà không có đĩa quá to, Lý Khanh Khanh dùng ba cái đĩa mới đựng được hết đồ ăn. Chờ cô bưng hết thức ăn vào nhà chính, Thẩm Nhạc Hương đã bới cơm trắng ra chờ sẵn.
Vì không để hai đứa nhỏ cảm thấy nương bất công, Lý Khanh Khanh gắp cho mỗi đứa một cái đùi gà trước, sau đó lại gắp cho mình và Thẩm Mộ Quân mỗi người một cái cánh gà vào trong chén.
Tuy Thẩm Nhạc Hương đã sớm biết nương hiện tại tốt hơn nhiều rồi, nhưng nó cũng không nghĩ tới nương sẽ thương nó đến như vậy. Nó nhìn nhìn cái đùi gà trong chén mình không khác gì cái đùi gà trong chén em trai, theo bản năng muốn gắp cái đùi gà qua cho em trai luôn.
Lý Khanh Khanh thấy thế vừa ăn vừa nói: "Về sau ở nhà chúng ta, nam nữ bình đẳng, em trai con có cái gì, con cũng sẽ có cái đó."
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy theo bản năng nói: "Nhưng mà...... con là chị, con nên nhường em."
Lý Khanh Khanh: "Không cần, chỉ cần con không giành phần của nó là được rồi."
Thẩm Mộ Quân vốn đang cúi đầu ăn, đột nhiên liền nghe được những lời này của Lý Khanh Khanh, hắn chỉ cảm thấy cái phương thức giáo dục này thật đúng là...... đơn giản, lại thô bạo tới cực điểm.
Lý Khanh Khanh thấy Thẩm Mộ Quân nâng mi mắt lên nhìn cô, cũng không có cảm thấy mình nói sai cái gì. Trước kia cô là con gái một trong nhà, tuy rằng chưa từng gặp phải tình huống tương tự, nhưng mà hiện tại đâu phải chỉ có một cái đùi gà, vì sao còn phải toàn bộ nhường hết cho em trai? Còn nữa, cho dù trong nhà chỉ còn một cái đùi gà, không phải vẫn có thể chia thành hai phần hay sao?
Lý Khanh Khanh không phải người trọng nam khinh nữ người, hơn nữa bản thân cô lại là một phụ nữ. Một phụ nữ mà cả bản thân mình còn không tôn trọng, về sau dựa vào cái gì bảo người khác tôn trọng mình?
Xem ra về sau cô nhất định phải dạy dỗ Thẩm Nhạc Hương thật kỹ, để cho con bé trở thành một người phụ nữ biết tự mình cố gắng, tự tôn tự ái, tuyệt đối không thể trở thành kẻ đáng thương chỉ biết dựa vào đàn ông.
Lý Khanh Khanh nhướng mày nhìn Thẩm Mộ Quân nói: "Thế nào? Anh cảm thấy tôi nói không đúng?"
Thẩm Mộ Quân nhìn gương mặt kiều tiếu của cô hiện lên bất mãn, theo bản năng chớp chớp đôi mắt đen nói: "Không có, cô nói rất đúng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.