Kể từ ngày ấy Tư Vũ chưa từng gặp lại Lục Ngũ gia.
Thuốc bổ vẫn đúng hạn đưa tới nhưng người lại không thấy mặt mũi tăm hơi. Nếu là trước kia Tư Vũ nhất định sẽ gióng trống khua chiêng nhảy nhót ăn mừng, bởi vì hắn không xuất hiện đồng nghĩa với việc cô sẽ ăn no ngủ kĩ béo múp béo mầm. Nhưng không biết vì sao, Tư Vũ lại có chút không quen...
Người như Lục Ngũ gia, bá đạo lại tùy hứng, rất ít khi quan tâm đến cảm nhận của người khác. Người đàn ông này muốn Tư Vũ phải làm quen với việc có hắn ở bên cạnh nên tìm đủ mọi cách chen chân vào cuộc sống của cô. Dù bận rộn thế nào cũng sẽ nhờ người truyền lời hay gửi quà tới, tóm lại là không để cô quên mất sự tồn tại của hắn.
Kể từ khi Tư Vũ quen Lục Ngũ gia, đây là lần đầu tiên thấy hắn biến mất không nói một tiếng nào như vậy.
Mấy ngày hôm nay cô chỉ ở nhà vẽ tranh, cuối cùng không nhịn được gọi điện cho hắn — dãy số này đã được lưu trong điện thoại từ lâu nhưng Tư Vũ chưa hề chủ động gọi một lần nào. Cô đợi vài giây cũng không nghe được tiếng chuông, bỗng nhiên nhớ tới mình đã bị người nọ cho vào danh sách đen.
"......" Chỉ biết vậy là giỏi, đồ ấu trĩ!
Tư Vũ đen mặt vứt điện thoại sang một bên, đáy lòng lại có chút buồn bực. Phải chăng cô nghĩ quá đơn giản, một cái hôn mà thôi, có thể chứng minh điều gì chứ, còn ngu ngốc cho rằng Lục Ngũ gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/749489/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.