Lục Ngũ gia nói chỉ cần ngồi mười lăm phút sẽ thả cô đi, nhưng Tư Vũ chưa bao giờ thấy thời gian trôi qua lâu như vậy.
Bên cạnh là một nguồn sát khí lớn, Tư Vũ ngồi tư thế nào cũng cảm thấy khó chịu, cô tự cho là không ai phát hiện trộm nhìn thời gian trên điện thoại, cúi đầu lẩm bẩm đếm ngược. Lại không biết Lục Ngũ gia sớm đã mở mắt, vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm cô.
Thật vất vả chịu đựng mười lăm phút,hắn thấy cô gái nhỏ hân hoan vui sướng lại không dám nhúc nhích mảy may, lập tức cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười:"Được rồi, tôi gọi người đưa cô về."
Ngồi cạnh Tư Vũ nhiệt độ trên người hắn giảm đi rất nhiều, so với những thứ kỳ trân dị bảo hắn tìm kiếm khắp nơi thì chỉ có hơn chứ không có kém.Lục Ngũ gia rất vừa lòng. Vốn dĩ, nếu hắn muốn cô ở lại, Tư Vũ không có quyền nói chữ "Không", nhưng giờ phút này thân thể thật thoải mái, lại nhìn thấy bộ dạng đáng thương đè nén tiếng ho của cô, trái tim xưa nay luôn luôn bình lặng bỗng nhiên gợn sóng.
Thôi thôi, không cần bắt nạt quá nhiều, dù sao cũng là đồ dùng lâu dài, phải bảo dưỡng tốt.
Nghe thấy Lục Ngũ gia nói, Tư Vũ thở nhẹ một hơi, cô vội vã rời khỏi sofa, một bên nhìn thần sắc của Ngũ gia, một bên chậm rãi đi ra ngoài cổng lớn, nở nụ cười thật tươi: "Tôi đi nha, gặp lại sau?"
Tốt nhất không cần gặp lại!!
Giống như nghe được sự mong mỏi trong ba chữ "Gặp lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/749440/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.