Từng giọt từng giọt tí tách rơi.
Bên ngoài trời đang đổ mưa, bên trong một đôi nam nữ đang tranh chấp cãi nhau ầm ĩ giống như ruồi bọ, tiếng tranh cãi ong ong vang lên không ngừng.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, cuộc chiến cãi cọ này cuối cùng cũng kết thúc, thiếu nữ gương mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh rốt cuộc cũng mở mắt.
Cô giãy giụa như muốn ngồi dậy, nhưng thân thể lại quá mức gầy yếu, chỉ cần có chút cử động nhỏ cả người đã té ngã trở lại trên giường. Mà lúc này, rất nhiều ký ức giống như là thủy triều mãnh liệt chui vào trong đầu cô.
Thời điểm cô ngã xuống, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, thiếu niên gầy gò ốm yếu chạy tới, kêu lên: "Em gái!"
Sau đó lại hốt hoảng chạy ra: "Bác sĩ, bác sĩ, em gái cháu lại muốn tự sát. Bác sĩ!"
Thiếu nữ gương mặt tái nhợt nằm đó, bên tai ong ong những âm thanh hỗn loạn, mệt mỏi mà ngất đi.
Cô gái vừa rồi tên là Khúc Tiểu Tây.
Mà lúc Khúc Tiểu Tây ngất đi, ký ức vọt tới lại là kí ức của một cô gái có số mệnh ngắn ngủi "Khúc Tri Thiền". Khúc Tri Thiền được sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương, cha mẹ cô là người có chí lớn, anh em hoà thuận, yêu quý lẫn nhau, gia cảnh rất tốt, cuộc sống đương nhiên không tồi.
Chẳng qua, trong cuộc đời của cô gái nhỏ lại có ba bước ngoặt không thể tránh khỏi.
Bước ngoặt đầu tiên xảy ra năm cô bảy tuổi, năm ấy, cô gái nhỏ đi theo anh trai sinh đôi Tri Thư ra ngoài mua đồ ăn, kết quả gặp phải bọn cướp. Giúp việc trong nhà không bảo vệ được bọn họ, dưới tình thế nguy hiểm liền đem cô ôm đi, để lại anh trai nhỏ Tri Thư ở lại ngăn chặn bọn cướp, không may bị bọn chúng đánh vào đầu, từ đó đầu óc không còn bình thường. Trong nhà tuy rất có tiền, nhưng lại không thể chữa khỏi. Từ đấy tâm trí của Tri Thư chỉ dừng lại ở năm bảy tuổi.
Tuy cha mẹ không có trách cứ Tiểu Thiền, nhưng lại đối với cô lãnh đạm hơn rất nhiều. Ông bà nội lại rất hận cô.
Hơn nửa năm sau, dưới yêu cầu mãnh liệt của ông bà nội, mẹ cô lại mang thai thêm lần nữa, mười tháng hoài thai, sinh được một bé trai. Chỉ là sinh con khi tuổi đã lớn, lại bởi vì lo lắng cho con trai lớn mà quá trình mang thai không quá suôn sẻ, đứa bé sinh ra rất nhỏ lại hay bệnh tật ốm yếu.
Thế nhưng bởi vì có em trai nhỏ ra đời, Tiểu Thiền lại trở nên vui vẻ, gia đình bọn họ lại chậm rãi khôi phục lại không khí hòa thuận vui vẻ ngày xưa. Cuộc sống lần nữa lại trở về bình yên. Chẳng ai đoán trước được mưa gió thất thường.
Cô gái nhỏ nghênh đón bước ngoặt thứ hai, là khi cha mẹ ông bà ra ngoài gặp nạn. Tai họa ập đến, cả bốn người đều bỏ mạng, chỉ còn lại ba đứa trẻ cô nhi.
Lúc này, Tri Thư, Tri Thiền mới có mười ba tuổi, mà em trai Tri Kỳ chỉ mới năm tuổi.
Một gia đình êm đẹp, cứ như vậy mà tan rã.
Người thân của bọn họ cũng không có nhiều, chỉ có một người cô bên ngoại đã gả chồng, quan hệ giữa hai nhà cũng không tồi. Cô chú đến cửa, vất vả lo toan hậu sự. Tuy không được xem như long trọng, nhưng cũng không tính chật vật. Về sau, hai người cho nghỉ hết số người làm rồi đón ba đứa trẻ về nhà nuôi nấng.
Người ngoài đều nói, người cô này thật hiền lành tốt bụng.
Ba đứa trẻ cũng thấp thỏm đến nhà cô ruột. Chẳng qua, bọn họ lại từ thiên đường ngã vào vũng bùn.
Không ngờ người cô ruột này lại là kẻ mặt từ bi tâm tàn nhẫn, sau khi tiếp nhận gia sản của nhà bọn họ liền quay đầu ném ba đứa trẻ vào phòng ở của đám người làm, so với đám giúp việc trong nhà không khác chút nào. Ăn không đủ no mặc không đủ ấm hơn nữa còn bị đánh! Biết Thiền cũng chỉ là thiếu nữ mười ba tuổi, mà bây giờ còn phải làm chỗ dựa cho anh trai tâm hồn bảy tuổi và em trai năm tuổi. Ba đứa nhỏ thật đáng thương.
Cuộc sống trải qua một năm như vậy, cách đây mấy ngày, người cô ruột này đột nhiên thay đổi thái độ, đối xử thân thiện với bọn họ.
Được ăn ngon mặc đẹp hơn nữa chỗ ở lại rất tốt. Người khác không biết, còn tưởng đây là một người hiền lành.
Nhưng trên thực tế, "Người cô tốt bụng" này lại chuẩn bị đem Tri Thiền gả cho cục trường tài chính tuổi đã trung niên, để đổi lấy tiền bạc cùng dạnh lợi cho chồng bà ta. Đây là bước ngoặt thứ ba trong cuộc đời của Tri Thiền. Chuyện này cô nghe lén được mà biết, trong lần cô chạy trốn không cẩn thận ngã vào hồ sen rồi bỏ mạng.
Mà Khúc Tiểu Tây kiếp trước còn đang sửa chữa dây anten không may bị sét đánh, cũng vừa lúc mất mạng.
Không biết như thế nào, cô lại xuyên đến đây, chiếm cứ lấy thân thể này.
Cô cảm thấy đầu óc ong ong, mặc dù cô đã trở thành Khúc Tri Thiền, lại còn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô ấy ở thời điểm hiện tại. Cô gái nhỏ không phải sợ chết, nhưng còn quan tâm đến anh trai đầu óc có vấn đề, cùng em trai nhỏ thân thể ốm yếu năm nay mới được 5 tuổi.
Cảm giác lạnh lẽo quanh quẩn ở bên người Khúc Tiểu Tây, cô miễn cưỡng muốn mở to mắt ra, nhưng cố gắng thế nào cũng không làm được.
Xung quanh thân mình, lạnh lẽo như ở kho lạnh.
Càng cố giãy dụa, cô thậm chí còn có thể cảm giác dòng nước lạnh lẽo trôi dạt như đang nhấn chìm cơ thể - tí tách, tí tách.
Tiếng nước lại xuất hiện, đầu óc Khúc Tiểu dường như muốn nổ tung.
Cô cảm thấy chính mình như đang chết đuối, mà quanh thân mình chính là hồ sen bên cạnh tòa nhà lớn.
Khúc Tiểu Tây nhíu mày, liều mạng giãy giụa.
"Chị, chị không cần chết......"
"Em gái, em đừng chết......"
Bên cạnh tiếng nói đinh tai nhức óc, Khúc Tiểu Tây đột nhiên cảm thấy khí lạnh cùng cảm giác bị nước nhấn chìm biến mất. Cô liều mạng giãy giụa rốt cuộc cũng mở được mắt.
Cô trợn mắt nhìn về hai thân ảnh đang ghé sát vào giường bệnh. Một lớn một nhỏ. Lớn một chút là một cậu bé choai choai, ký ức nói cho cô biết, đây là anh trai Tri Thư. Nhỏ một chút, chính là em trai Tri Kỳ.
Không biết vì sao, quần áo trên người của hai cậu bé đều không vừa người, mặc lên người chẳng ra cái gì cả.
Cô di chuyển tầm mắt nhìn sang bên cạnh, là một bác sĩ mặc áo blouse trắng, mái tóc ngắn đẩy đẩy mắt kính nói, "Nếu đã tỉnh vậy không sao! Khóc gào như quỷ vậy thật sự không có văn hóa."
Nói xong, không vui đi ra cửa.
Khúc Tiểu Tây chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy thiếu niên khóc nức nở nói: "Em gái, em đừng chết."
Cậu bé nắm lấu bàn tay cô, tay cậu không lớn, không có một chút thịt, khô khốc như cái móng gà, làn ra thô ráp, còn có thể thấy một ít miệng vết thương lớn bé.
Khúc Tiểu Tây lớn lên từ cô nhi viện, tuy rằng bọn cô cũng trải qua một số khổ cực, nhưng trước nay không nghĩ một đứa trẻ có thể thảm đến như vậy. Cô lại quay đầu nhìn về đứa trẻ còn lại, cậu bé năm nay mới năm sáu tuổi, nhưng nhìn qua rất nhỏ. Nếu như cô suy đoán, mười người sẽ có chín người đoán thằng bé mới có bốn tuổi.
Cơ thể cậu bé rất gầy, chỉ có đôi mắt to sáng ngời xinh đẹp.
Cậu gắt gao nhìn chằm chằm Khúc Tiểu Tây, khẩn trương nắm lấy góc áo cô, cùng một dạng giống như anh trai, kiên cường lại thấp thỏm, giống như sợ ngày đó cô thật sự sẽ chết.
Khúc Tiểu Tây hít sâu một hơi, giật giật khóe miệng, nói: "Ta bất tử."
Ta bất tử —— chỉ ba chữ, nhưng lại làm một lớn một nhỏ đỏ mắt.
Lúc này đây, bọn họ không còn gào khóc, ngược lại là ôm chặt lấy Khúc Tiểu Tây không chịu buông tay.
Cô nhìn hai cậu bé, không thật sự đáp lời. Cô không phải là một người chuyên đi làm việc tốt, nhưng cô hiểu được, chính mình đang chiếm thân phận em gái chị gái của người ta.
Hơn nữa, cảm giác chết đuối ở hồ sen thật quá chân thật.
Giống như cô đã thực sự trải qua. Khúc Tiểu Tây buồn bực cào đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh có người từ bên ngoài đẩy ra, ba người sau mắt đồng thời nhìn về phía cửa. Lần này vào cửa chính là một bà lão khoảng tầm 50 ruổi, tóc buộc gọn gàng không chút cẩu thả, đuôi mắt hơi xếch có chút chua ngoa.
Đều nói tâm sinh tướng, lời này đặt ở trên người này quả thực không sai.
Bà ta là vợ của quản gia Bạch, là bà cô nhà chồng của Khúc Tri Thiền.
Vị này tự xưng là họ Liễu, là tâm phúc của cô bọn họ. Lúc gia đình cô còn chưa xảy ra chuyện, bà ta nhìn bọn cô tươi cười sáng lạn. Nhưng sau khi có chuyện xảy ra, không còn để bọn cô vào mắt, nở mũi khinh bỉ.
Ngẫu nhiên đánh chửi bọn cô, không lưu tình chút nào.
Đối với người này, cô càng chướng mắt.
Vừa vào cửa liền lời nói lạnh nhạt: "Đã tỉnh? Thật là, phu nhân chúng ta tạo nghiệt thế nào mới có thân thích như mấy người. Không tài sản chạy tới Bạch gia, ăn uống đồ dùng đều là nhà họ Bạch lo, hiện tại còn muốn lăn lộn nhảy vào hồ nước lãng phí bao nhiêu tiền viện phí. Cũng không nghĩ, bệnh viện quốc tế tốn kém thế nào còn tùy tiện tiến vào sao! Lại phải tốn bao nhiêu tiền! Phu nhân thật tốt..."
Còn chưa nói xong, lời nói đã bị Khúc Tiểu Tây đánh gãy.
Khúc Tiểu Tây hất cằm, bộ dáng kiêu ngạo, khinh bỉ ai chẳng biết!
"Liễu bà, có phải tay không tới Bạch gia hay không, còn không phải một người làm như bà có thể biết! Chẳng lẽ chủ nhân sẽ còn kể cho bà? Nếu chúng tôi tay không mà lên, vậy gia sản trước đó của Khúc gia chạy đi nơi nào? Chẳng lẽ có thể không cánh mà bay? Chúng tôi không nói không có nghĩ là hồ đồ không biết. Cho dù cô chú không nói, nhưng cũng không để một người làm như bà đứng đây ra vẻ! Tôi không nhìn nổi bộ dáng này của bà nữa."
Khúc Tri Thiền ban đầu quyết định thêm một chuyện không bằng ít một chuyện, cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi làm gì dám tranh luận?
Liễu bà không nghĩ Khúc Tri Thiền còn dám cãi lại, trong lúc nhất thời tức giận đỏ mặt: "Tao đánh chết mày, con nhỏ chết tiệt..."
"Bà dám!" Khúc Tiểu Tây hất cằm kiêu ngạo, trên mặt mang theo đắc ý: " Đừng nghĩ tôi không biết, cô còn tính gả tôi ra ngoài. Hôm nay bà dám đụng tôi một chút, hỏng hết nhan sắc này, cô chú nhất định sẽ không tha cho bà."
"Mày!!!" Bà làm tâm phúc của cô chủ đã lâu đương nhiên biết được dự tính này.
"Bà trở về nói cho cô tôi, tất cả tôi đều đã biết! Nếu muốn gả tôi ra ngoài, cũng không phải không thể, nhưng phải hầu hạ tôi ăn ngon uống tốt, chứ không phải như con trâu làm việc cho các người đâu! Còn muốn gả tôi đi giúp đỡ cho chú, vậy thì đừng để bà tới đây xỉ nhục tôi? Tôi khinh!"
"Mày mày mày!" Liễu bà đã bao giờ thấy qua chuyện này, ngón tay chỉ chỉ run rẩy.
Khúc Tiểu Tây mi mắt cong cong, dựa vào giường bệnh, giọng nói nhẹ nhàng: "Tôi muốn uống canh gà!"
Cô ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi không cần bà mang đến, ai biết bà có nhổ nước miếng vào trong hay không. Đưa tiền, tự tôi đi mua."
Đôi mắt Liễu bà giống như muốn rơi ra ngoài, nhìn chằm chằm Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây: "Nhìn cái gì? Bộ dáng hai mặt này, tôi chính là học từ các người đấy!"
Bà ta gắt gao nhìn chằm chằm Khúc Tiểu Tây, hơn nửa ngày, cơ hồ từ kẽ răng phun ra mấy chữ: "Mày chờ đấy!"
Bà ta ầm một tiếng, đạp cửa đi ra ngoài.
Mắt thấy người vừa đi, Tri Thư chạy nhanh giữ chặt em gái, dùng sức lắc đầu: "Em gái không cần gả đi, không..."
Khúc Tiểu Tây bịt kín miệng Tri Thư, phóng sang cho em trai một ánh mắt, cậu bé nhanh nhẹn chạy ra cửa, xác nhận Liễu bà quả thực đã đi rồi.
Chân ngắn lon ton chạy trở về, dồn dập nói: "Chị không thể gả đi, những người đó không phải người tốt!"
Khúc Tiểu Tây cười lạnh một tiếng, nói: "Gả cái mẹ nó ấy!"