Edit & beta: Tịch Hạ
Tô Khê An quen giả bộ yếu đuối bán thảm, làm người ích kỷ, thích gạt bỏ kẻ đối địch, hết lần này tới lần khác năng lực của cô ta lại không theo kịp mưu tính, kỹ thuật diễn vụng về cũng chỉ có thể lừa gạt người có đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển như nguyên chủ.
Đời trước cô với Đường Ninh Tề lên lớp mười hai mới quen biết, đại học yêu nhau sau đó giải quyết nhà họ Đường êm đẹp, thành công nắm tay nhau.
Trước đó, nguyên chủ đã bị đánh rớt xuống địa ngục từ lâu.
Không có người để nhắm đến, cô ta chính là nữ chính hiền lành, nhu nhược nên được người nâng niu trong bàn tay mà thương yêu.
"Chị, chị thật biết nói đùa." Cô gái nhỏ lúng túng cười hai tiếng hòng nói sang chuyện khác: "Nếu là hiểu lầm vậy chúng ta ăn cơm đi, chị về nhà muộn quá thức ăn đều nguội hết rồi."
"Nói xin lỗi."
"Cái gì?"
Tô Khê Nghiêu: "Em hại chị thiếu chút nữa bị đánh, chẳng lẽ ngay cả một câu "thật xin lỗi" cũng không có à?"
"Này......"
Kịch bản tới quá nhanh, Tô Khê An quẹo không kịp, mấp máy miệng nửa ngày không nói ra được câu nào.
Cô sâu kín thở dài một hơi, thừa thắng xông lên: "Từ nhỏ mẹ đã dạy chị phải học tập theo em, lại không ngờ em......" Tạm dừng vài giây, lại nặng nề thở dài chất chứa hờn tủi và hổ thẹn.
Con ngươi của cô gái nhỏ rất sáng như đá quý đen dưới ánh đèn lấp lánh rực rỡ, phản xạ ra nội tâm dơ bẩn của cô ta.
Tô Khê An: "......"
Rõ ràng chưa nói câu nào nhưng cô ta lại có cảm giác mình đã bị trào phúng.
Mà giờ phút này cúi đầu thì chứng minh cô ta nhỏ yếu hơn đối phương. Đây là chuyện Tô Khê An không cách nào tiếp nhận được. Cô ta quay đầu như không có chuyện gì xảy ra, tóc đen che nửa gò má, gượng cười nói: "Người một nhà với nhau thôi, hà tất gì lại nghiêm túc như vậy?" Mẹ Tô đứng bên cạnh nhìn hai cô con gái, hoàn toàn không hiểu tình huống hôm nay.
"Haizz! Nếu em nghĩ như vậy cũng không có cách nào." Tô Khê Nghiêu nói: "Chẳng qua là trước đó chị muốn nói xin lỗi em, vừa rồi chị thuận miệng nói chuyện em thích Đường Ninh Tề là nói bừa."
Miệng cô nói "thật xin lỗi" nhưng trên mặt cô vẫn bình tĩnh như cũ, không có chút áy náy nào như thể cô đang nói những lời khác.
Trong lòng Tô Khê An có một dự cảm xấu.
Quả nhiên, giây tiếp theo, cô ta đã nghe thấy giọng nói dễ nghe của thiếu nữ lại vang lên lần nữa.
"Dù sao chị khác với em, em là một đứa bé hiền lành thành thật, mấy loại chuyện như nói dối, vu oan, trốn tránh thực tế thì chị không làm được."
Mẹ Tô: "......"
Tô Khê An: "......"
Đến đây nên im lặng tốt hơn là lên tiếng.
"Tô Khê Nghiêu!!!" Mẹ Tô nổi giận gầm lên một tiếng: "An An là em gái mày, có ai hình dung em như mày à? Xin lỗi mau." Cô gái nhỏ không chút sợ hãi nhún nhún vai: "Rõ ràng là sự thật."
"Đứa nhỏ này, tao còn tưởng mày đã học ngoan, kết quả vẫn như cũ... Tức chết tao rồi."
"Mẹ." Cô cố ý kéo dài âm cuối, mang theo chút châm biếm không rõ: "Lòng người thiên vị một chút cũng không sao, nhưng quá thiên vị sẽ dẫn đến mâu thuẫn trong gia đình... Quên đi, nói với mẹ cũng không có gì hay, ăn cơm đi."
Lời nói không chút khách khí, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, thái độ như đối xử với người xa lạ.
Mỗi một loại đều khiến cho lòng mẹ Tô run sợ, luôn cảm giác có thứ gì đó... Trong lúc vô tình đã thay đổi, đến nỗi vốn là tiếng trách mắng lại như cục bông ngăn ở cổ họng, nói không ra khỏi miệng.
Rốt cuộc tại sao lại trở thành như vậy chứ?
Bà ngỡ ngàng nghĩ.
Rõ ràng lúc còn bé, hai con đều là thiên sứ nhỏ đáng yêu.
Tô Khê An cắn cánh môi, thật cẩn thận kêu một tiếng 'mẹ', kéo suy nghĩ của mẹ Tô về. Nếu là ngày xưa, bà nhất định sẽ vỗ về con gái nhỏ một chút nhưng hôm nay bà thật sự không có tâm tình.
"Được rồi, chúng ta cũng ăn cơm đi."
"Được."
Hôm nay ba Tô tăng ca, không tham gia trận chiến tranh gia đình trong vô hình này.
Bầu không khí trên bàn cơm nặng nề khác thường, không ai mở miệng. Tô Khê Nghiêu vui vẻ tự tại, chuyên môn chọn đồ ăn mình thích, chờ ăn uống no đủ, cô dứt khoát trở về phòng, lười bẻ xả với hai người này nữa.
Thời gian nghỉ ngơi tốt đẹp, ai muốn làm thành 'cung tâm kế' chứ.
Lúc trước nguyên chủ ở cùng một phòng với Tô Khê An nhưng sau này mâu thuẫn của hai người càng ngày càng nhiều, ba mẹ nhà họ Tô đã thu dọn phòng sách, mua một cái giường nữa tách hai người ra. Đương nhiên cô ấy ở phòng sách.
Phòng hơi nhỏ, giường cộng thêm tủ quần áo và bàn học đã chen lấn đầy ắp. Không có cửa sổ đón gió, chỉ có một cách cửa sổ nhỏ, ánh sáng hằng ngày ảm đạm lộ vẻ âm u.
Tô Khê Nghiêu thuận tay để cặp sách lên bàn, móc ra bài tập bắt đầu giải.
Thân là một cẩu đã tốt nghiệp, cô không muốn lại thể nghiệm nỗi sợ hãi bị học tập chi phối lần nữa.
Nhưng mà...... Không sao cả.
Tô Khê Nghiêu trầm mặc ba giây: "...... Hệ thống, đưa một phần đáp án."
【Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.】
"Hệ thống rác rưởi đưa tôi về nhà.】
【Xin hoàn thành nhiệm vụ trước.】
Cô cảm thấy rất ưu sầu: "Ngoại trừ phát nhiệm vụ cậu còn có tác dụng gì? Có thể tăng cường trí nhớ không?"
【... Không thể.】
"Tăng cường giá trị xinh đẹp?" Dứt lời, cô cũng bị bản thân mình chọc cười: "Quên đi, là tôi ngu ——"
【Có thể nha.】
"Cái gì?"
【Vì trợ giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, hệ thống đưa ra ba loại kỹ năng. Một, miễn giảm đau đớn, miễn giảm cao nhất có thể đạt đến 99.9%; hai, thời gian hồi tưởng, sau khi ngài chết, thời gian sẽ tự động đảo ngược về năm phút trước; ba, sau thời gian hồi tưởng, tự động gia tăng năm điểm giá trị mị lực.】
Tô Khê Nghiêu: "......"
Vốn tưởng rằng cậu là cái đồng thao, không ngờ lại là một vương giả.
Hệ thống kiêu ngạo ưỡn ngực.
"Nhưng mấy kỹ năng này có lợi gì cho tôi?" Cô cười 'ha hả': "Cổ vũ tôi đi chết hả?"
Hệ thống: "......"
"Được rồi, có việc khởi tấu, không có việc gì bãi triều."
Một nhân vật phản diện xoát giá trị chán ghét còn cần giá trị mị lực à? Lỡ như nam chính thấy sắc nảy lòng tham, vì yêu sinh hận thì cô phải làm sao?
Cô gái nhỏ ung dung lấy bài tập ra lật xem, đến nổi hệ thống... có tác dụng cái trứng ấy.
***
Nhất Trung, lớp mười một ban một, một đám người vừa mới đến lớp đã chụm đầu lại một chỗ tán gẫu.
"Trình Tuyết, hôm qua cậu hỏi Lục Hạo Văn chưa? Tô Khê Nghiêu thật sự quyến rũ cậu ta à?"
"Tui không có hỏi."
"Cái gì?"
"Tiểu tam sẽ thừa nhận mình là tiểu tam à? Như người xấu sẽ cảm thấy mình xấu hả?" Trình Tuyết cười nhạo một tiếng: "Dù sao chuyện đã qua rồi, rốt cuộc chân tướng thế nào, lòng chúng ta biết rõ là tốt rồi."
Cô nói đến chính nghĩa lẫm nhiên, sức mạnh mười phần.
Mà thật ra trong lòng Trình Tuyết không đế, hôm qua cô nói xa nói gần hỏi bạn trai, nhưng đối phương lại trả lời ậm ờ. Một khi ép hỏi, anh sẽ trách móc cô 'Em không tin anh đúng không?', dường như hết thảy đều là lỗi của cô.
Trình Tuyết không dấu vết kéo đề tài ra: "Chỉ là một em gái chạy chân thôi, tìm một người nữa là được rồi."
"Cũng đúng."
"Tui thấy đứa trong góc đó cũng không tồi, thành tích kém, không bắt mắt, chắc dễ dàng áp sát."
"Dáng dấp bình thường, không cướp đi nổi trội của chúng ta."
Đám thiếu nữ bất lương ghé vào một chỗ, rất nhanh đã cười lên hi hi ha ha.
Lúc Tô Khê Nghiêu vào phòng học, đám đó đang đứng cuối phòng học lôi kéo 'đồng bọn'. Nguyên chủ cũng bị coi trọng như vậy có thể coi là chuyện xấu. Dù sao chỉ là đồ chơi nhỏ làm chân chạy vặt mua đồ.
Nếu không cũng sẽ không bị bỏ qua dễ dàng như vậy, bị vứt bỏ.
Lúc cô tiến vào phòng học, những người còn lại không nhịn được lén lén lút lút liếc qua, không biết là vì hôm qua cô bạo lực hay vì khuôn mặt diễm lệ hôm nay, hay hoặc là... Do cả hai. Lòng thích cái đẹp, ai cũng có.
Mấy cô gái còn khá một chút, phản ứng của các nam sinh rất lớn.
"Mặc dù tính tình Tô Khê Nghiêu không tốt, nhân phẩm lại kém, đầu óc còn không thông minh nhưng cậu ta lớn lên thật xinh đẹp."
Đồng bọn dở khóc dở cười nói: "Này này này! Đây là bồ ca ngợi hay tổn thương người hả?"
"Ăn ngay nói thật."
"Thật là kỳ quái, rõ ràng tướng mạo không khác gì cả, nhưng cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng."
"Vấn đề khí chất đi."
"Cũng đúng."
Một đám người đè thấp giọng xì xào bàn tán, thỉnh thoảng nhìn Tô Khê Nghiêu một cái, đứa ngu cũng biết họ đang nói gì.
Tô Khê Nghiêu coi như không phát hiện, chỉ cần đám người này chớ có tám chuyện trước mặt cô, muốn nói gì sau lưng cũng kệ họ. Dù sao thì một người mạnh mẽ đến đâu cũng không có cách nào kiểm soát suy nghĩ trong đầu người khác.
Để cặp sách xuống, cô hơi nghiêng đầu nhìn sang vị trí của Đường Ninh Tề.
Vừa vặn cậu trai ngẩng đầu, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp.
Tô Khê Nghiêu: "......"
Đường Ninh Tề hơi hơi mỉm cười, lấy làm kỳ hảo.
Thiếu nữ nghiêng nghiêng đầu, có chút không rõ tình huống. Không! Cái này không thể nào là biểu đạt thân thiện. Dẫu sao dáng vẻ bệnh thần kinh tối qua của mình còn rành rành trước mắt, nhất định... Nhất định là uy hiếp, chán ghét. Đúng, nhất định là như vậy.
Cô kiên định gật đầu.
Đường Ninh Tề thấy mặt cô lại biến sắc, cảm thấy thật thú vị. A! Chỉ là rõ ràng trước đây đều dùng ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn anh, trong đó tràn đầy tình yêu, nhưng sao bây giờ lại bình tĩnh như vậy?
Chẳng lẽ là không thích anh??
Kỳ quái! Quá kỳ quái.
Ôm tâm tình tò mò, anh đẩy bạn cùng bàn một cái, do dự một lát, dò hỏi: "Nếu một cô gái thích cậu, mỗi ngày đều nhìn cậu, còn muốn bày tỏ với cậu nhưng tới ngày cô ấy bày tỏ lại cố ý đùa bỡn cậu, cậu cảm thấy đây là vì sao?"
Bạn cùng bạn của Đường Ninh Tề là một phú nhị đại, bề ngoài anh tuấn, đổi bạn gái như thay quần áo, là một tay hoa hoa công tử.
"Cậu chắc chắn cô gái ấy thích cậu?"
"Chắc chắn." Ánh mắt kia sẽ không sai, anh không phải đứa ngu.
"Ờm." Bạn cùng bàn sờ cằm một cái, qua hai giây sau, ánh mắt sáng lên nói: "Chuyện này không dễ hiểu sao, vì làm cậu chú ý đó, nhất định là cậu quá lạnh nhạt, đối phương cảm thấy sẽ không thành công, dứt khoát tìm lối tắt."
Đường Ninh Tề mắt cá chết: "......"
Tuy rằng cảm thấy không đáng tin, nhưng lại có đạo lý đến lạ kỳ, làm sao bây giờ?
"Này! Cậu đừng nhìn tui như vậy, cậu cứ quan sát tiếp một thời gian đi, nếu sau này cô ấy còn tìm cậu phiền toái, thường xuyên lắc lư trước mặt cậu, vậy giải thích của tui đúng chắc rồi." Bạn học phú nhị đại vỗ ngực bảo đảm.
Bạn học Tô Khê Nghiêu lúc nào cũng muốn tìm tra xoát giá trị chán ghét: "......"
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Khê Nghiêu: Tôi tin cậu cái quỷ á! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Bạn cùng bạn: Gọi tui là Hồng Nương không cần cảm ơn.