Trên bàn cơm bày bữa tối phong phú, tông màu ấm của ánh đèn bao phủ xuống, hương thơm và khí nóng bốc lên. Hôm nay toàn bộ món dì Đồng làm đều là cơm nhà, sắc thái cùng tối hôm qua có điểm bất đồng, nhưng có một điều nhỏ không hề thay đổi là thịt hầu hết đều bỏ thêm đậu phộng, như có như không tô điểm làm cho đẹp hơn.
Người này nhất định thật sự thích ăn đậu phộng, Du Nguyệt yên lặng trào phúng.
Cù Khê Xuyên mặt không có chút biểu tình ăn cơm, hầu nhưu không hề gắp đồ ăn, chỉ ăn cơm trắng, Du Nguyệt nhìn đến có chút cảm giác khó chịu: "Khê Xuyên, cậu không ăn chút thịt sao?"
Cậu dừng lại, thanh âm lãnh đạm: "Chị yêu cầu tôi ăn?"
Như thế nào lại biến thành con nhím rồi? Du Nguyệt nhíu mày: "Chưa nói tới yêu cầu chỉ là đề nghị mà thôi, cậu biết đấy, đề nghị không tính là cưỡng chế, không thích có thể nói từ chối. Đương nhiên, ăn cơm là chuyện lớn nhất, không cần rối rắm, một chữ ăn! Làm nó phức tạp làm gì."
"Tôi từ chối." Cậu nói dứt khoát lại lưu loát, Cù Khê Xuyên cúi đầu tiếp tục ăn cơm của mình, an tĩnh mà lạnh nhạt, đem cả bàn ăn coi như vô hình thành hai thế giới riêng biệt.
Du Nguyệt yết hầu nghẹn lại, tàn nhẫn cắn một ngụm tô nộn da giòn vịt, Ngon!
Hành vi ấu trĩ này không có ảnh hưởng đến Cù Khê Xuyên, ăn một bữa cơm, cậu từ đầu tới cuối không nhìn lấy cô một cái. Cơm chiều xấu hổ, Du Nguyệt ăn đến trong lòng nghẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-chi-gai-ac-doc-cua-vai-ac/220870/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.