Cố Diệu căn bản không thấy nặng: “Huynh gánh giúp Ấu Vi đi.”
Từ Ấu Vi giữ chặt lấy quai gùi, nàng có phải bò cũng không để cho huynh trưởng giúp nàng: “Muội không thấy nặng, không cần huynh hỗ trợ đâu. Thân thể huynh còn chưa khỏe hẳn, sao lại đi ra đây, trên người còn toàn là bụi thế kia?”
Cố Diệu lúc này cũng mới để ý thấy trên người Từ Yến Chu dính đầy bụi, chàng mặc quần áo màu lục lam, có vài nét vẽ trông giống như lá trúc.
Đoán chừng là do đốt than mà thành.
Từ Yến Chu: “Không cẩn thận dính vào.
Ở trên núi mà lại không cẩn thận dính thành như vậy, Từ Ấu Vi không tin.
Nàng giật nhẹ tay áo Cố Diệu: “Tẩu tử, khi nào chúng ta mới nấu muối, muội sẽ nhóm lửa.”
Muối trong nhà không còn nhiều, tốt nhất buổi chiều nấu muối luôn. Lại làm thêm trứng vịt muối, trứng phải om muối một thời gian mới có thể ăn được, trứng vịt, thịt khô tất cả đều để dành làm lương thực cho mùa đông.
Cố Diệu: “Buổi chiều sẽ nấu.”
Cơm trưa hôm nay Lư thị làm, khoai tây hầm thịt còn dư lại tối qua, nhưng còn ngon hơn nhiều so với đồ ăn Từ Ấu Vi làm.
Đồ ăn trong nhà đều được đổi với người trong thôn, bây giờ đã vào thu, ngoài vườn không còn cọng rau nào để ăn, bọn họ chỉ có thể đổi được khoai tây và cải trắng, đến khi trời lạnh thêm, thì đến cả khoai tây hay cải trắng cũng không còn.
Cố Diệu nẫu ruột.
Thật ra cũng có thể dựng một cái lều giữ âm ở trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-chi-dau-cua-nu-chinh-trong-truyen-nguoc/219353/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.