Từ Yến Chu cười hiền với Cố Diệu, vẻ ngoài của chàng khá lạnh lùng nhưng khi cười rộ lên, trong nháy mắt căn phòng cũng trở nên ấm áp.
Chàng rất kiên trì: “Ta thật sự không sao mà, nàng mệt mỏi nguyên ngày, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cố Diệu căn bản không bị mỹ nam kế thu phục: “Huynh đứng lại, cởi quần áo ra, mới vừa nói nghe lời ta dứt khỏi miệng liền quên?”
Từ Yến Chu ngớ người, chàng không quên, nhưng chàng thật sự không có việc gì.
Môi chàng giật giật, không đợi chàng mở miệng, Cố Diệu đã nói: “Huynh muốn ta đích thân cởi giúp huynh sao?”
Từ Yến Chu sửng sốt, vành tai đỏ bừng: “…Ta tự cởi.”
Chiếc áo choàng được tháo ra, vài miếng vải quấn quanh vai trái của chàng vẫn còn nguyên vẹn, không đỏ cũng không chảy máu, phần ngực rất ổn.
Cố Diệu trừng mắt nhìn, điều này khác với dự đoán của nàng.
Nàng còn cho rằng Từ Yến Chu chạy tới chạy lui bắt thỏ, miệng vết thương nhất định đã nứt ra, đến lúc đó nàng có thể mắng cho một trận, để chàng biết nhận ra sai lầm, nhưng bây giờ chỗ nào cũng rất tốt.
Từ Yến Chu cởi bỏ miếng vải thưa buộc vết thương: “Nàng xem đi.”
Miệng vết thương không nứt ra.
Cố Diệu ngẩn người nửa ngày.
Từ Yến Chu hỏi: “Muốn bôi thuốc sao?”
Nàng lấy lại tinh thần: “Khụ khụ…Bôi, ta đi lấy thuốc, huynh chờ một chút.”
Nàng vừa xấu hổ vừa lúng túng bôi thuốc cho Từ Yến Chu, người ta cái gì cũng không bị, nàng, nàng lại bắt người ta phải cởi quần áo, thật giống như nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-chi-dau-cua-nu-chinh-trong-truyen-nguoc/219348/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.