Chương trước
Chương sau
Editor: Gà
Từ biệt Lư thị, lên kiệu hoa, Cố Diệu nhìn theo kiệu hoa đi xa, dọc đường đi khua chiêng gõ trống không khí tưng bừng.
Trên mặt đất rơi đầy xác pháo đỏ, Cố Diệu mỉm cười đi cùng Lư thị đến phủ công chúa tham dự hỉ yến.
Trưởng công chúa thành thân là đại sự, tất cả vương công đại thần đều đến chúc mừng, mang theo lễ vật và phong bao lì xì đến.
Cố Diệu và Từ Yến Chu trong đại điển nhận bái lạy của bá quan, trước đại hôn thu tiền biếu đều được ghi chép lại, nàng thật sự chưa từng trải nghiệm cảm giác đếm tiền biếu.
Lễ bộ Thị lang đang ở trước phủ công chúa ghi chép tiền biếu, một nét chữ tiêu sái hạ xuống, thượng thư – Lưu Vĩ Trạm, năm trăm lượng bạc trắng.
Phía sau là một dãy dài các tên, tất cả đều của huynh đệ Giang gia, số tiền tặng lễ tương đương.
Lưu Vĩ Trạm giấu hai tay vào trong vạt áo, cau mày.
Giang Nhất huých bả vai hắn: “Công chúa thành thân, vui vẻ lên.”
Lưu Vĩ Trạm cười khan: “Không phải không vui, mà rất vui.”

Giang Nhất lia trái nhìn phải, dáng vẻ Lưu Vĩ Trạm trông không hẳn khó chịu: “Chẳng qua chỉ một ít tiền thôi mà, quan hệ của chúng ta với Sở Hoài thế nào, nên chịu đựng một chút, năm trăm lượng không tính là nhiều.”
Lưu Vĩ Trạm: “…”
Hắn thật sự không hiểu Giang Nhất dựa vào đâu phát biểu một câu điên rồ như thế, một mình hắn móc ra năm trăm lượng, huynh đệ Giang gia hai mươi cái đầu tóc đen cũng chỉ móc ra năm trăm lượng, quả nhiên đứng nói chuyện thì eo không đau.
Hắn cũng chỉ bán ít nho, bán ít dưa kiếm chút tiền, nhưng giờ thì hay rồi, toàn bộ đều đổ vào chỗ này, năm trước giết heo, thịt thà đưa hết đến quân doanh hoàng gia, bán chẳng được bao nhiêu tiền, bây giờ…
Trắng tay.
Lưu Vĩ Trạm cáu: “Cút cút cút…”
Giang Tam cười mỉm chi, ánh mắt tha thiết: “Lão Lưu à, đừng nóng mà, đây đều là nợ nhân tình sau này sẽ được trả lại thôi.”
Giang Thập Tam góp lời: “Đúng đó, đâu phải ngươi sẽ không thành thân, tiền biếu tặng đi tuyệt nhiên sẽ được trả lại.”
“Bây giờ là năm trăm lượng, chờ đến khi ngươi thành thân tiền biếu sẽ biến thành sáu trăm lượng.” Giang Nhị tính toán sổ sách thay Lưu Vĩ Trạm: “Gửi trong tiễn trang (ngân hàng tư nhân) cả năm mới lấy được một chút tiền lãi, ngẫm lại thì thành thân vẫn kiếm bộn tiền hơn.”
Để tham dự hỉ yến, Lưu Vĩ Trạm đã trang hoàng bản thân rất chỉn chu, hắn nghiến răng cười gằn: “Ai gả cho ta? Ta thành thân với ai?”
“…”
Lưu Vĩ Trạm liếc mắt qua danh sách tiền biếu, nhiều thật, thành thân có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Giang Nhất lại nói: “Khắp thành Yến Kinh này có vô số tiểu thư, ngươi cứ đi cầu hôn là được.”
Lưu Vĩ Trạm là cận thần của thiên tử, lại rất được coi trọng, tương lai tiền đô vô lượng, ngoài việc lớn tuổi một tí, gia thế không đủ mạnh, tướng mạo không xuất chúng thì những cái khác không thành vấn đề.
Cũng từng có bà mối đến làm mai, đều không phải những tiểu thư tầm thường, lớn lên xinh đẹp mĩ mạo, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, hiềm nỗi Lưu Vĩ Trạm cứ nhớ đến đêm giao thừa mấy tiểu thư này ăn mặc vũ y mỏng manh, muốn hiến vũ trợ hứng lại mất hết hứng thú.
Hắn chưa bao giờ nghĩ, sẽ có một ngày hắn phải lo lắng có người mưu đồ chiếm đoạt tài sản và chức quan của mình.
“Con người của ta lòng dạ hẹp hòi, thích giấu tiền thì người nào chịu chứ, cũng không xứng với những tiểu thư thế gia đó.”
Giang Nhất thật sự đồng cảm với hắn, kẻ không quyền không thế là như vậy, ngay đến thành thân cũng là một vấn đề nan giải. Trong đám huynh đệ, hắn thân là đại ca, suốt ngày đều bận tâm đến hôn sự của các đệ đệ nhưng chưa có tiến triển nào, vốn dĩ còn muốn đi tìm Cố Diệu xin một đạo chỉ hôn.
Giang Nhất nhìn Lưu Vĩ Trạm cũng đang vì chuyện hôn sự mà phát sầu, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng: “Lão Lưu, ngươi muốn tìm người như thế nào?”
Giữa huynh đệ với nhau, có cái gì không dám nói.
Lưu Vĩ Trạm sờ sờ cằm: “Ta muốn tìm một người vừa xinh đẹp vừa biết nấu ăn.”
“Cái này rất dễ, xinh đẹp, biết nấu ăn, họ Cố.”
Hắn còn nói: “Biết nấu thịt kho tàu, hầm khuỷu tay heo, xay nước đậu, gói sủi cảo, làm điểm tâm…”
Huynh đệ Giang gia vội vàng bưng kín miệng Lưu Vĩ Trạm kéo hắn đi, trong ngày đại hỉ không thể đổ máu.
Không phải Lưu Vĩ Trạm thích Cố Diệu, hắn chỉ muốn tìm một người giống như vậy mà thôi, Cố Diệu vô cùng giỏi, tay nghề nấu ăn tốt còn biết đánh giết người, làm cái gì cũng không do dự chần chừ, nói là làm rất dứt khoát.
Nàng không ủy mị dùng nước mắt cầu thương hại, tuy đánh người rất đau nhưng nàng luôn đối xử với Từ Yến Chu hết lòng.
Dẫu hắn không phải Từ Yến Chu nhưng hắn rất hâm mộ Từ Yến Chu.
Lưu Vĩ Trạm gạt hết ma trảo ra: “Lôi lôi kéo kéo cái gì, đều là người giống nhau vì sao chỉ có Sở Hoài và Từ Yến Chu tìm được phu nhân xinh đẹp chứ?”
Giang Thập Tam vuốt cằm nói: “Có lẽ vì tuấn tú nhỉ?”
Lưu Vĩ Trạm: “…”
Hôm nay Từ Yến Chu mặc một kiện áo ngoài màu đỏ sậm, còn Sở Hoài diện một thân màu đỏ thắm hỉ phục, trên đầu đội ngọc quan, đôi môi khẽ mím không giấu được ý cười. Mà Từ Yến Chu đứng ở phía xa tựa như thanh sương ngạo tuyết, tầm mắt vẫn luôn đuổi theo Cố Diệu.
Lưu Vĩ Trạm cảm thấy xúc cảm khi bị hai mũi tên của Từ Yến Chu cắm vào đầu vai và cánh tay hắn ngày đó, không hề thua kém thời khắc này.
Hắn bực bội quát: “Câm miệng, không được nói nữa.”
Giờ lành đã đến, tân lang tân nương bái thiên địa.
Lễ bộ Thượng thư cao giọng: “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường!”
Đầu tiên Từ Ấu Vi và Sở Hoài bái thiên địa, sau đó quỳ xuống dập đầu với Lư thị, Từ phụ mất sớm, Từ Yến Chu huynh trưởng như cha nên Từ Ấu Vi quỳ xuống dập đầu với chàng.
Bái thiên đại, lạy cao đường, phu thê giao bái. Hai người hành lễ với đối phương, thời điểm đứng dậy Sở Hoài khẽ đỡ lấy Từ Ấu Vi, cái chạm nhẹ đó giúp nàng lấy lại bình tĩnh không còn khẩn trương như trước.
“Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!”
Tiếng pháo nổ linh đình bên ngoài xen lẫn cùng tiếng nói chuyện xì xào của tân khách, cả hai cùng nhau bước vào tân phòng.
Lưu Vĩ Trạm chen vào đám đông: “Đi thôi đi thôi, nháo động phòng, nháo động phòng!”
“Hôm nay không ai được phép chắn rượu cho Sở Hoài! Nhất định phải chuốc hắn đến say!”
“Không say không về, không say không về.”
Một đoàn người cùng xông vào tân phòng, Từ Yến Nam chen chúc ở phía trước, Sở Hoài thất kinh chân tay luống cuống chặn ở đằng trước, sợ người khác đụng phải Từ Ấu Vi: “Chư vị, xin bỏ qua cho.”
“Chuyện này sao có thể, nhất định phải nháo động phòng! Nếu không muốn bị nháo động phòng ngươi phải đi uống rượu với bọn ta.”
Không biết là ai ra tay lôi Sở Hoài ra ngoài uống rượu.
Ban đầu còn mỗi người một ly, về sau chê ly quá nhỏ trực tiếp đổi sang uống bằng bát.
Từ trước đến nay Sở Hoài vẫn không thích uống rượu, sau khi gặp gỡ Từ Ấu Vi xem như bỏ hẳn, rượu mạnh trôi xuống cổ họng, một chén vừa uống xong chén thứ hai đã sớm kề sát miệng.
Thật sự không một ai cản rượu thay hắn.
Sở Hoài chỉ còn cách kiên trì uống hết.
Từ Yến Chu vừa thấy lại nhớ tới ngày động phòng hoa chúc của mình, gặp mặt đại thần xong trực tiếp đi tìm Cố Diệu, náo loạn cho tới khi mặt trời xuống núi.
Không biết Sở Hoài có thể chịu đựng cho đến lúc trời tối hay không.
Từ Yến Chu gả muội muội là thật, tuy có đôi lúc thấy này rất phiền nhưng dù sao cũng nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, tình cảm vẫn luôn ở đó, chàng thật lòng hy vọng Từ Ấu Vi có thể bình an hỉ lạc, trường mệnh vô ưu*.
(*) Bình an hạnh phúc, sống thọ cả đời.
Hy vọng tương lai Sở Hoài vẫn luôn yêu thương che chở Từ Ấu Vi.
Chàng nâng tách trà nóng lên uống, Cố Diệu đã đi tới: “Phu quân, chàng sang cản rượu đi.”
Từ Yến Chu: “Nàng đang mang thai, ta không thể dính rượu.”
Cố Diệu không biết Từ Yến Chu ngốc thật hay giả vờ, tất nhiên chàng không cần uống rượu, chỉ cần chàng qua đó sẽ không ai dám kính rượu.
Nàng sẵng giọng: “Chàng không đi thì ta đi.”
“Ta đi, ta đi, nàng cứ yên tâm ngồi ở đây.” Từ Yến Chu đành qua đó một chuyến, Sở Hoài vô cùng cảm kích, hắn buông chén rượu xuống vội vàng đi vào tân phòng, sợ Từ Ấu Vi chờ lâu sốt ruột.
Rượu đã chúc xong hỉ yến vẫn tiếp tục, Cố Diệu chiêu đãi các phu nhân vừa sai người đi gọi Từ Yến Nam quay lại
Từ Yến Nam vẫn nóng lòng muốn nháo động phòng, từ hôm nay trở đi cậu là chủ nhân duy nhất trong Yến Vương phủ, tiên sinh chỉ ghé qua buổi sáng, không còn ai quản thúc vô cùng tự do tự tại.
Cố Diệu dặn: “A Nam ngoan ngoãn ăn hỉ yến nhé.”
Đương nhiên Từ Yến Nam không muốn ăn hỉ yến, vừa nguội vừa lạnh: “Tẩu tử, huynh trưởng ăn gì?”
Cố Diệu đánh mắt sang phía Từ Yến Chu, chàng đang hàn huyên cùng các đại thần, vẫn chưa ăn được gì.
Nàng lại hỏi: “A Nam muốn ăn gì?”
Từ Yến Nam đáp giòn tan: “Đệ muốn ăn mì!”
Đầu xuân trời se lạnh ăn mì là ngon nhất, hỉ yến có khuỷu tay heo và gà nguyên con, lớp vỏ ngoài khuỷu tay heo đã được đốt cháy xém, lớp mỡ bên trong trắng như tuyết, nửa nạc nửa mỡ bọc trong lớp nước sốt.
Cố Diệu thái khuỷu tay thành những lát thật mỏng, xé thịt gà thành sợi nhỏ, chan nước dùng vào sau đó xếp những miếng thịt và gà xé phay lên trên, một tô mì nóng hổi ra lò.
Từ Yến Nam ngồi xổm luôn trong phòng bếp ăn ngon lành, nước dùng đậm đà, sợi mì ngấm vị, giò heo và gà xé xếp phía trên ngâm trong nước canh thơm phức, Cố Diệu dặn đầu bếp nữ canh chừng, nếu có ai muốn ăn thì nấu một bát.
Cố Diệu quay sang gọi: “A Nam, ra ngoài ăn cùng huynh trưởng của đệ đi.”

*
Nắng hạn gặp mưa rào, tha hương gặp được bằng hữu, đêm động phòng hoa chúc và ngày ghi danh trên bảng vàng.
Đó là bốn niềm vui lớn nhất trong cuộc đời.
Sở Hoài chờ đợi ngày này đã lâu, hắn gỡ khăn trùm đầu của Từ Ấu Vi xuống, hai người cùng uống rượu hợp cẩn, nghe ma ma chúc lời cát tường xong cổ họng Sở Hoài đã phát khô: “Ừm, lui xuống lĩnh thưởng đi.”
Toàn bộ thị nữ và ma ma lui ra ngoài, Sở Hoài ngồi xuống bên cạnh Từ Ấu Vi.
“Ấu Vi.”
Từ Ấu Vi gật đầu đáp lại, nàng xoa cổ mình, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Phu quân…Phát quan này nặng quá.”
Sở Hoài vội nói: “Ta giúp nàng tháo xuống.”
Gỡ phát quan xuống, suối tóc đen dài rũ trên đầu vai, Sở Hoài đặt phát quan xuống bàn trang điểm rồi hỏi: “Đói không?”
Từ Ấu Vi xoa bụng, buổi sáng nàng không ăn nhiều, quả thật bây giờ hơi đói: “Ta ăn vài miếng điểm tâm là đươc.”
Sở Hoài: “Ta đến phòng bếp xem sao, nàng cứ chờ ở trong phòng.”
Không lâu sau Sở Hoài bưng một tô mì đi vào, tô mì vẫn còn bốc khói với những lát thịt gà xé, mùi thơm hấp dẫn.
Chỉ có một đôi đũa và một tô mì, Từ Ấu Vi thấy vậy thì hỏi: “Uống rượu xong chàng không ăn gì sao?”
Sở Hoài hơi say, tựa hồ như đã quên không lấy cho chính mình.
Hắn đi vào phòng bếp hỏi có cái gì, sau đó nói: “Nấu cho công chúa một bát mì.”
Còn sợ đi đường mì bị lạnh mà tăng cước bộ trở về.
“Nàng ăn trước đi, chờ nàng ăn xong ta sẽ xuống nhà bếp xem có gì ăn tạm.”
Hắn muốn nhìn Từ Ấu Vi dùng cơm.
Từ Ấu Vi lại hỏi: “Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, chúng ta chỉ ăn mì thôi sao?”
Mặt Sở Hoài lập tức đỏ bừng.
Bàn tay mất tự nhiên cuộn chặt: “Ăn cơm trước, sắc trời hãy còn sớm, không vội, nàng ăn đi.”
Nếu là trước kia Từ Ấu Vi chỉ ăn được một nửa đã no, có điều bây giờ nàng ăn được rất nhiều.
“Vậy ta ăn nha.”
Chờ nàng ăn xong, Sở Hoài dọn chén đũa sang một bên, nghe nàng nói: “Chàng đi ăn đi.”
Có câu sắc đẹp có thể thay cơm, Sở Hoài thấy Từ Ấu Vi đã ăn no, uống rất nhiều rượu khiến toàn thân hắn nóng rực, đại não cũng mê loạn, dường như uống rượu tăng thêm can đảm, hắn vươn tay ra kéo Từ Ấu Vi vào lòng, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Tấm rèm rơi xuống che khuất ánh trăng ngoài kia, quần áo phủ đầy mặt đất, phù dung lay động, động phòng hoa chúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.