Lệnh bài kia không phải bị tìm ra mà do hắn chủ động nộp lên, và sau đó không có thêm tin tức nào nữa. Bây giờ chỉ còn một lớp giấy cửa sổ chưa thủng mà thôi, Giang Nhất thật sự khó mà nói nên lời. Theo hắn thì thắng bại là chuyện thường của nhà binh, cho dù Từ Yến Chu thật sự đã làm trễ quân tình, khiến nhiều tướng sĩ chết thảm ở trận Ô Ngôn Quan, nhưng cũng không thể trút hết trách nhiệm lên người chàng. Chiến tranh đương nhiên sẽ có lúc bại trận, Đại Sở tử thương thảm trọng, nhưng Đột Quyết cũng đại thương nguyên khí. Nếu đẩy hết tội danh lên người Từ Yến Chu không khỏi quá mức hà khắc. Nếu Từ Yến Chu vẫn hôn mê chưa tỉnh thì mặc cho Hoàng thượng xoa tròn bóp méo thế nào cũng được, nhưng hiện tại đã tỉnh lại, không bằng thẳng thắn nói chuyện, vì lúc con thỏ nóng nảy sẽ biết cắn người. Từ Yến Chu ở Vân Thành, sau lưng có mười lăm tòa thành và Lưu Vĩ Trạm cùng ba vạn đại quân, đó vừa vặn là điều Hoàng thượng sợ nhất. Giang Nhất thở dài, hắn đúng là phế vật, cái gì cũng không làm được, ở Vân Thành mấy ngày đã bị bắt lại. Phế vật. Còn đem Chu Tước Lệnh giao lên, chỉ còn lại con dấu thì làm được cái gì! Giang Nhất tức giận nghĩ, không bằng để con dấu đi theo làm bạn với lệnh bài luôn đi. Hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc tuyên bố: “Sai lầm này chỉ được phạm phải một lần, nhớ kỹ, chúng ta là Chu Tước Vệ, nhất định phải hiểu rõ cái gì nên làm và cái gì không nên làm.” Ám vệ là thân phận không thể lộ ra ngoài ánh sáng, đơn độc không vướng bận, sẵn sàng vì Hoàng thượng xông pha khói lửa không chối từ. Trong suốt mấy chục năm qua đều bán mạng vì Hoàng thượng, Giang Nhất thở dài hỏi: “Nghe rõ chưa?” Địa lao thoáng yên tĩnh một lúc, Chu Tước Vệ đồng thời hô to: “Rõ.” Bọn họ phải trụ vững ở đây, nghĩ biện pháp hồi kinh phục mệnh. Sáng sớm hôm sau, Giang Ngũ dụi mắt ngồi dậy từ chiếc giường gỗ, trên tóc còn dính một cọng rơm. Hắn nhìn chung quanh một chút rồi hỏi: “Đại ca đâu?” Có người tỉnh người chưa tỉnh, bị Giang Ngũ ầm ĩ một trận khiến mọi người đều tỉnh hẳn, phát hiện Giang Nhất đã biến mất. Trong lúc nhất thời, điều gì có thể xảy ra Giang Ngũ đều đã nghĩ đến, Giang Nhất bị đem đi thẩm vấn, bị nghiêm hình tra tấn, bị… Giang Ngũ gào to với ngục tốt: “Trong nhà giam thiếu một người, đi đâu rồi? Nói mau! Đi đâu rồi!” Ngục tốt bị gào giật cả mình: “…Sớm tinh mơ đã ra ngoài rồi, hắn gọi lao đầu đến giao cho lao đầu một thứ, sau đó liền đi ra ngoài.” Hai mắt Giang Ngũ vẫn còn trừng lớn, biểu tình mười phần hung ác, môi hắn giật giật: “Vậy…ngươi có biết là vật gì không?” “Không thấy rõ.” * Giang Nhất cũng không hiểu mình muốn làm gì: “Nhổ hoa?” Hoa ở đây không dễ sống nên hầu hết đều trồng trong lều giữ ấm, qua một mùa đông đều trụi hết lá nên Cố Diệu muốn nhổ lên để trồng rau. “Ừ, nhổ hết, nhổ xong ở đây còn phải ra ngoài thành nhổ. Hoa viên nhỏ chia thành bốn mẫu để trồng cải trắng, dưa chuột và đậu, bên ngoài thành thì trồng đậu nành và lúa mì. Vùng Tây Bắc này không dễ trồng nhiều hoa màu nên cần phải bón phân, Cố Diệu muốn thử xem linh tuyền có tác dụng hay không. Bây giờ mỗi ngày nàng đã có mười giọt linh tuyền, năm giọt cho Từ Yến Chu uống, số còn lại nàng dùng để pha nước. Kiếp trước, lúc nhiều nhất cũng chỉ có mười giọt linh tuyền, không ốm không bệnh thì uống nó để điều dưỡng thân thể, Cố Diệu suy tính nhỏ xuống nước sông, sau đó cho nước sông chảy vào ruộng, như vậy hoa màu sẽ rất tươi tốt, đến mùa thu sẽ có một vu thu hoạch thật lớn. Bên ngoài Vân Thành là đất cát, Cố Diệu nghĩ đến việc sẽ trồng mấy loại đậu phộng, đậu nành và nho. Ở đây ngày hè nắng gắt nên quả dại trên núi ngọt lịm, nếu nàng thường xuyên tưới tắm nhất định trái cây càng ngọt hơn. Cố Diệu nói: “Làm việc chăm chỉ, nhất định phải nghe lời, nếu trái lệnh thì vào nhà lao mà ngồi.” Lưu Vĩ Trạm ở bên cạnh hỗ trợ, phụ họa theo: “Dám có tâm tư xấu liền tống vào nhà lao.” Giang Nhất dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lưu Vĩ Trạm, Cố Diệu đối với Lưu Vĩ Trạm khá tốt, giọng điệu và thái độ đều tốt, chẳng giống như hắn. Vô cùng hung dữ. Giang Nhất cảm thấy Cố Diệu và tên lao đầu kia có mười phần giống nhau. Cố Diệu thấy Giang Nhất không nói gì thì hỏi: “Ngươi có nghe thấy không?” Cực kỳ giống, mười phần độc ác. Hắn vội vàng gật đầu: “Nghe, nghe, ta đảm bảo sẽ ghi tạc trong lòng, một lần cũng không phạm phải.” Cố Diệu chưa tin lắm, nàng dặn Lưu Vĩ Trạm: “Tìm một người trông chừng hắn.” “Không làm được bao nhiêu việc còn mất thêm một người canh gác, tống hắn vào nhà lao đi.” Giang Nhất: “…Không cần canh, ta nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, ngăn nắp, muốn ta làm gì ta sẽ làm cái đó.” Lưu Vĩ Trạm: “Vậy cũng chưa được, ta không tin, ta sẽ tự mình canh chừng ngươi. Phu nhân ngươi yên tâm, ta cam đoan sẽ theo dõi hắn sát sao.” Giang Nhất: “…” Gió chiều nào che chiều ấy, cỏ treo đầu tường, không có chính kiến. Lưu Vĩ Trạm muốn canh thì cứ canh đi, chỗ khác cũng không cần đến hắn. Mấy ngày trước Lưu Vĩ Trạm đã viết một phong thư gửi đến Thịnh Kinh, trong thư viết Từ gia đã đến Vân Thành, đang ở trong thành làm việc. Lên núi, ra khỏi thành khai hoang, tội phạm phải làm gì thì bọn họ làm cái đó. Chu Ninh Sâm vẫn yên lặng bất động nên Cố Diệu đã nghĩ ra cách này. Từ gia bị lưu đày với mục đích đến Vân Thành phục vụ khai hoang kiến thành, không phải bây giờ bọn họ đang làm việc này đó sao? Như vậy Chu Ninh Sâm còn gì để nói đây. Tin này do Cố Diệu và Từ Yến Chu giám sát Lưu Vĩ Trạm viết, viết xong dùng sáp niêm phong lại, suốt đêm thúc ngựa gửi về. Lúc viết thư Lưu Vĩ Trạm vẫn thầm run rẩy trong lòng, Hoàng thượng nhìn thấy bức thư này chắc chắn sẽ phẫn nộ, nhưng ngẫm lại thì những gì viết trong thư đều là sự thật. Từ Yến Chu ở đây khai khẩn đất hoang, dựng thành, làm ruộng, đốt than củi, xay đậu hũ, trồng đậu mầm, cũng không làm gì sai trái. Phong thư này tới tay Phúc Lộc trước, hắn không dám trì hoãn lập tức lệnh cho sức giả ra roi thúc ngực đưa đến Thịnh Kinh. Ngày thứ hai sau khi Sở Hoài vào kinh, phong thư đã xuất hiện trên ngự án trong Ngự thư phòng. Chu Ninh Sâm đang triệu kiến Sở Hoài hỏi sự tình ở Vân Thành. Hắn không lập tức mở phong thư ra, những ngày gần đây nhiều việc khiến hắn đầu choáng mắt hoa, uống nhiều thuốc vẫn không thuyên giảm. Đầu hắn giống như có mũi kim châm vào, Chu Ninh Sâm đè huyệt thái dương, vươn tay cầm lấy phong thư. Xé mở bao thư, rút tờ giấy mỏng bên trong ra, Chu Ninh Sâm đọc những dòng chữ được viết trên giấy. Tay cầm thư của hắn run lên bần bần bật. “Làm việc ở Vân Thành…ha, làm việc…hắn còn dám bắt người của ta làm việc ở Vân Thành!” “Làm việc, hắn dám bắt Chu tước Vệ, quả thật chán sống.” Chu Ninh Sâm động sát tâm, càng thêm hối hận lúc trước tại sao không quyết tâm giết chết Từ Yến Chu. Vì hắn cố kỵ cảm nhận của Từ Ấu Vi mà thả cho bọn họ một con đường sống, nhưng bọn họ đã báo đáp hắn thế nào? “Sở Hoài, trong thư Lưu Vĩ Trạm viết Từ Yến Chu không có lòng phản loạn, hắn đang ở Vân Thành làm việc, còn rất nghe lời, ngươi thấy sao?” Chu Ninh Sâm nâng mí mắt lên, nhìn kỹ Sở Hoài hỏi: “Ngươi cũng cảm thấy Từ Yến Chu không muốn tạo phản?” Sở Hoài có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình. Chưa đợi Sở Hoài đáp lời, Chu Ninh Sâm đã ném tách trà xuống đất: “Nói hươu nói vượn!” Chu Ninh Sâm tức giận đến đỏ mặt tía tai, Từ Yến Chu chắc chắn muốn tạo phản, chắc chắn đã sớm có ý định này. Chẳng qua bị hắn phát hiện, sớm bóp chết cái ý định này nên bây giờ tỉnh lại liền không cam lòng. Chu Ninh Sâm đứng lên, đi qua đi lại hai vòng trong Ngự thư phòng, bây giờ hắn không thể nghĩ ra được cách nào tốt, nếu như chiếu cáo thiên hạ rằng Từ Yến Chu mưu phản, không biết Từ Yến Chu sẽ làm ra những chuyện gì. Chu Ninh Sâm không dám phái binh vì Từ Yến Chu dụng binh như thần, trong tay Lưu Vĩ Trạm lại có ba vạn binh mã, núi Ngọc Khê Sơn chắn giữ con đường vào Vân Thành rất khó để đánh vào trong. Trước kia lúc Từ Yến Chu đánh chiếm được Ngọc Khê Sơn, phụ hoàng hắn đã khen ngợi Từ Yến Chu công lao ngàn đời. Khi đó Chu Ninh Sâm vẫn chỉ là một hoàng tử nên không dám đối đầu trực diện với Từ Yến Chu. Càng vì Từ Ấu Vi, hắn muốn đứng giữa có được cảm tình của cả hai người bọn họ. Chu Ninh Sâm hỏi: “Ngươi có từng gặp qua Từ Ấu Vi không?” Sở Hoài gật đầu: “Đã gặp.” Chu Ninh Sâm vội vàng hỏi: “Nàng đã nói gì, nàng có gửi lời nào hoặc từng muốn trở lại kinh thành không?” Sở Hoài vẫn nhớ lúc hắn bắt Từ Ấu Vi đến thôn La Sơn nàng đã chạy trốn, kết quả bị ngã trong tuyết. Nàng trách Hoàng thường cường đoạt dân nữ, trách bản thân mình xui xẻo. Không có việc nhân tiện nhắn gửi, cũng chưa từng nghĩ đến việc hồi kinh. Sở Hoài hoàn toàn có thể nói dối Hoàng thượng rằng Từ Ấu Vi nghĩ đến, cũng đã dặn dò vài lời, như vậy sẽ giảm thiểu sự đề phòng của Hoàng thượng đến mức thấp nhất. Nhưng hắn không thể, Từ Ấu Vi hoàn toàn chán ghét Hoàng thượng đến cực điểm, hắn không thể nói như vậy. Sở Hoài nói: “Chưa từng.” Chu Ninh Sâm bị đả kích lớn, thân thể thoáng lung lay đứng không vững: “Nàng không nói gì sao?” Sở Hoài trầm mặc một lúc. Chu Ninh Sâm cắn chặt răng, lời nói rít từ kẽ răng: “Nói, trẫm thứ cho ngươi vô tội.” Sở Hoài lúc này mới nói: “Từ cô nương nói nàng là một cô nương vô tội, tại sao lại xui xẻo như vậy.” Chu Ninh Sâm cảm giác cổ họ trào lên vị tanh ngọt, hắn đem mùi vị này ép xuống: “Câm miệng cho trẫm…Tự đi lĩnh phạt.” Lĩnh phạt cũng chỉ bị đánh vài cái, Sở Hoài cảm thấy rất đáng. Sở Hoài đi rồi, Chu Ninh Sâm liền phun ra một búng máu, loang ra nền gạnh đen không phân biệt được màu sắc. Hắn cầm một chiếc khăn lau qua loa, trên chiếc khăn màu trắng lập tức dính một chút máu tươi, nhưng hắn chỉ cảm thấy lồng ngực đau xót. Hắn rất hiểu tính tình của Từ Ấu Vi, lời này đích xác là nàng nói ra. Nàng giống như một nhành mai trên cây khinh thường những điều bản thân không thích. Nhớ tới từng nụ cười duyên dáng của nàng, tim Chu Ninh Sâm càng đau đớn dữ dội. Tại sao Từ Ấu Vi lại nói như vậy, hắn là vì cái gì chứ, tại sao không thể hiểu cho nỗi khổ tâm của hắn, hắn ngồi trên vị trí đế vương này có bao nhiêu khó, Từ Yến Chu có bao nhiêu uy hiếp với hắn… Uy danh của Từ Yến Chu quá hiển hách, nhìn người của hắn là biết, mới ở Vân Thành một thời gian đã vui đến quên cả trời đất. Chu Ninh Sâm lau sạch vết máu trên môi, vẫn không nghĩ ra được đối sách nào, còn may trước kia hắn đã xử lý sạch sẽ người truyền tin. Thậm chí hắn từng có ý định bố cáo thiên hạ rằng Từ Yến Chu là loạn thần tặc tử, đáng phải chết. Đợi Từ Yến Chu chết rồi, hắn sẽ chăm sóc Từ Ấu Vi thật tốt, thời gian lâu dài chữa lành hết thảy, mọi thứ rồi cũng trở nên tốt đẹp thôi. Vì Túc Châu bị phong thành, các loại xe ngựa vào thành đều thiếu đi nhiều, dân chúng không biết đã xảy ra chuyện gì, khắp nơi đều trở nên hỗn loạn. Từ Yến Chu dẫn người đi dẹp loạn, bắt được một số tặc nhân. Bây giờ không có ai đi khai khẩn đất hoang ngoài thành, vừa lúc có người làm việc. Mùa đông vẫn chưa qua hoàn toàn nên nền đất rất cứng rắn, cầm cuốc xới đất, mặt đất chưa biến đổi thì bàn tay đã run lên tê rần. Làm tặc chỉ muốn lén lút không làm mà hưởng, nào có nguyện ý làm những việc này. Nhưng vì sợ bị đánh nên đành phải ủy khuất nhận mệnh. Cố Diệu không hiểu vì sao phải ủy khuất, Tây Bắc là vùng hoang vắng, nếu có thể trồng được hoa màu, dân chúng ở đây sẽ không phải sợ đói nữa. Nàng muốn có nhiều người làm việc hơn, bây giờ quá ít: “Từ Yến Chu, đến chỗ nào thì bắt được người?” Sáu người vẫn chưa đủ. Từ Yến Chu nói: “Trong nhà lao có người.” Tặc nhân vì không đủ cơm ăn, quá đói khát nên mới làm trộm cắp, nếu bàn về sức khỏe chắc chắn còn yếu hơn đám người Chu Tước Vệ. Thả Chu Tước Vệ ra khai hoang làm ruộng, không còn gì tốt hơn. Cố Diệu cảm thấy rất có lý, thu hết tư ấn lệnh bài bọn họ sẽ không dám trái lời. Cố Diệu: “Nghe huynh.” Giang Nhất cảm thấy rất tội lỗi, hắn đã ra ngoài hai ngày chưa một lần trở lại trong ngục nhìn qua. Hắn không biết bọn người Giang Tam sẽ nghĩ thế nào, có trách hắn hay không. Nếu vì trách hắn mà không chịu ra ngoài, chẳng phải Cố Diệu sẽ đem mọi chuyện trút lên đầu hắn sao? Vì vậy hắn lên tiếng đề nghị: “Ta sẽ khuyên bọn họ, ta là đại ca, bọn họ sẽ nghe lời ta.” Có thể bớt một việc đương nhiên Cố Diệu rất đồng ý: “Được, tối nay đưa cơm ngươi hãy nói cho bọn họ biết đi.” Giang Nhất hỏi: “Đêm nay ăn cơm gì?” Nhất định phải ăn ngon, nếu không Giang Tam sẽ úp bát cơm lên đầu hắn mất. Cố Diệu nói: “Bánh bao.” Vỏ bánh, ruột bánh đều rất mềm mại, dùng hai loại nhân bánh là da heo trộn thịt nạc nấu đông, bánh bao lớn tròn tròn trắng trẻo đem hấp chính. Cắn một miếng nước thịt bên trong lập tức tràn ra, húp một ngụm nước canh bánh, vô cùng ngọt lành. Vỏ mỏng nhiều nhân, chấm với dấm chua trộn sa tế trong cái đĩa men xanh. Loại khác là bánh nhân đậu, bánh nhân đậu Cố Diệu làm còn ngon hơn nữa, hạt đậu vẫn còn nguyên hình nguyên dạng, nhưng trong ruột thì vừa mềm vừa ngọt. Mỗi người sẽ được chia một bánh nhân thịt và một nhân đậu, do Giang Nhất mang vào ngục tối. Đi được một đoạn Giang Nhất lập tức quay trở lại, nói với Cố Diệu: “Phu nhân, ngươi đi cùng với ta được không?” Tiêm cho hắn chút can đảm. Từ Yến Chu lên tiếng: “Ta đi cùng ngươi.” Cố Diệu là nữ tử, đi vào địa lao ẩm thấp lạnh lẽo mãi không tốt. Không phải Giang Nhất khinh thường Từ Yến chu, ám vệ bí mật như bọn hắn đã được huấn luyện bài bản, tất cả các hình phạt đều từng chịu qua, đến cả một cái cau mày cũng không có. Nhưng có một số chuyện vẫn không thể chịu đựng được. Giang Nhất không nói gì, chỉ nhìn Cố Diệu khẩn cầu. Cố Diệu chỉ đành đi theo một chuyến, dù sao bình thường cũng là nàng đưa cơm, Từ Yến Chu không yên lòng nên đi theo. Làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy, dù trong lòng có một cỗ tức giận rất lớn những vẫn phải trồng đậu mầm thật tốt. Tuy thế việc này không phải muốn là nghĩ thông được, càng nghĩ lại càng tức. Giang Tam cảm thấy Giang Nhất không phải người, hôm trước còn nói đạo lý, hôm sau đã chạy lấy người. Đồ không biết xấu hổ. Cơm được đưa đến, Giang Tam như ngày thường nhận cơm, nụ cười vốn treo trên mặt lập tức rớt xuống. “Ngươi còn biết đường trở về?” “Đại ca?” “Đừng gọi hắn là đại ca, hắn không phải đại ca của chúng ta.” “Chỉ biết cho bản thân hưởng phúc, mặc kệ huynh đệ sống chết, người như vậy phải ngâm lồng heo!” “Trở về làm gì, phong cảnh bên ngoài đẹp như vậy, trong nhà lao không có mặt trời, trở về cười vào mặt bọn ta?” Giang Nhất: “Ta không có…” Giang Ngũ: “Ngươi có, ngươi nhất định có! Ta còn lo lắng không biết ngươi bị bắt hay bị tra tấn. Kết quả thì sao!” Giang Tam liếc mắt một cái nói: “Đừng quan tâm đến hắn.” Giang Nhất mở thùng bánh bao, nhanh tay lẹ mắt nhét một cái bánh vào miệng Giang Ngũ: “Ăn đi ăn đi! Ăn rồi cũng không ngăn nổi cái miệng của ngươi.” Giang Ngũ vẫn muốn nói, nhưng vì bánh bao quá ngon, lúc hắn mở miệng nước thịt bên trong liền trào ra. Thấy Giang Tam nhíu mày, Giang Nhất lập tức vươn tay qua hàng rào sắt đưa bánh bao đến, nhét cho mỗi người một cái, có người bất mãn hỏi: “Tại sao là nhân đậu? Của bọn họ là nhân thịt mà!” Giang Nhất nhích lại gần Cố Diệu: “Nhân đậu thì sao, không ăn thì đưa ta ăn!” Cố Diệu lúc này mới nói: “Mọi người cứ ăn từ từ, mỗi người hai cái, đều có.” Bọn họ chăm chú ăn uống, Cố Diệu nói vào chuyện chính: “Bây giờ trời đã ấm hơn, nếu như muốn ra ngoài thì vẫn dựa vào điều kiện ban đầu, giao toàn bộ đồ đạc trên người ra, ta sẽ thay các ngươi bảo quản.” Giang Tam cũng muốn đi ra ngoài, người nào muốn mãi bị nhốt trong nhà lao chứ, hắn liếc qua Giang Nhất rồi nói: “Được, nhưng ta có một điều kiện…yên tâm, rất dễ.” Giang Nhất có dự cảm chẳng lành. Cố Diệu: “Ngươi nói đi.” Giang Tam: “Ta ra ngoài, để đại ca của ta ở lại đây.” Giang Nhất: “Tam nhi?” Cố Diệu nghĩ, những người có huynh đệ thật sự khác nhau, không chừng lúc nào đó sẽ bị đâm sau lưng mấy đao. Giang Tam lại nói: “Ta chỉ có yêu cầu này thôi.” Không đợi Cố Diệu lên tiếng, Giang Nhất đã nói trước: “Không sao, ta ở lại đây, ta đồng ý ở lại nhà lao, chỉ cần huynh đệ của ta có thể ra ngoài.” “Phu nhân, trực tiếp mở cửa ra cho ta vào luôn đi, để bọn họ ra ngoài đi.” Toàn bộ Chu Tước Vệ thần sắc ngưng trọng, có lẽ đại ra ra ngoài thay họ thăm dò trước tình hình mà thôi. Cố Diệu hít sâu một hơi: “Tất cả đều ra ngoài cho ta, phạm tội tất nhiên sẽ bị nhốt lại, ai cũng không cần vội. Chu Tước Vệ: “À.” Có thêm tám người công việc hoàn thành rất nhanh, chỉ trong mấy ngày, vùng đất hoang ngoài thành đã được xới thành hai mẫu, đợi đến lúc đổ mưa xuân, thời tiết ấp hẳn là có thể gieo hạt. Ngoài thành vẫn chưa có tin tức nào, bọn họ đành trồng đậu mầm, xay đậu hũ, đốt than củi, nhân dịp trời lạnh thì đào hầm tồn băng. Mỗi thứ chia thành các mùa, đậu hũ chỉ làm được trong mùa đông, đến mùa xuân để đậu hũ qua đêm sẽ bốc mùi chua khó chịu. Đậu hũ đông lạnh tốt rồi sẽ đưa đến quán rượu ngay, tuy không thể xuống phía nam bán nhưng có thể đến Liêu An và Phụng Dương. Từ Vân Thành đi về phía tây là Liêu An, đi phía bắc là Phụng Dương, trong một ngày đã bán hết. Triệu chưởng quầy nói: “Phu nhân, có thể làm thêm nhiều một chút, mở rộng thị trường.” Cố Diệu muốn làm nhiều nhưng không có nhiều nhân công như vậy, càng không đủ đậu để làm. Nàng nói: “Ta sẽ tận lực làm nhiều thêm, chưởng quầy giúp ta thu mua hạt giống nhé.” “Chuyện nhỏ.” Triệu chưởng quầy lại hỏi: “Không biết phu nhân muốn mua hạt giống gì?” Cố Diệu: “Lúa mạch, đậu phộng, có thể mua được bao nhiêu thì cứ mua.” Tây Bắc không thể trồng lúc nước, không thì hạt lúa giống nàng cũng mua. Nàng đã tích cóp được rất nhiều loại đậu giống, nàng muốn trồng một ruộng lúa mạch, khu đất mới khai khẩn sẽ dùng để trồng đậu nành cho đất màu mỡ hơn một chút, sang năm sẽ thay bằng lúa mạch. Đậu nàng đã tích cóp rất nhiều nên không cần Triệu chưởng quầy mua nữa. Triệu chưởng quầy đảm bảo: “Được, ta sẽ tận lực mua thật nhiều.” Bây giờ Túc Châu ở trong tình thế bất nhập bất xuất, dân chúng vì sợ có chiến loạn nên bắt đầu tồn lương, giá lương thực đột nhiên tăng cao, ngay cả đậu hũ cũng tăng lên một văn tiền. Cố Diệu thở dài, nàng cáo từ Triệu chưởng quỹ đeo gùi về phủ tướng quân. Vừa lúc Từ Yến Chu trở về, từ xa đã trông thấy Cố Diệu, chàng lập tức nở nụ cười vẫy tay với nàng để Cố Diệu chờ chàng một lúc. Từ Yến Chu tăng cước bộ đi đến: “A Diệu.” Chuyện khai hoang đều do Từ Yến Chu cai quản, sáng sớm đã ra ngoài, buổi trưa ăn cơm ngay tại chỗ tối mới quay về. Cơm nước có đôi lúc là Cố Diệu mang đến, cũng có khi là Từ Ấu Vi đưa sang, trưa hôm nay là Từ Ấu Vi mang đến, chàng đã một ngày không được nhìn thấy Cố Diệu. Bây giờ trông thấy từ xa trong lòng nhịn không được mà vui sướng phấn khích. Cho dù không làm gì nhiều, chỉ cần đi bên cạnh Cố Diệu chàng cũng cảm thấy rất mỹ mãn. Cố Diệu nhìn thấy trên trán Từ Yến Chu đổ mồ hôi, liền đưa tấm khăn cho chàng lau: “Mệt không?” Từ Yến Chu: “Không mệt.” Cố Diệu nghĩ thầm, không mệt sao ra nhiều mồ hôi như vậy, bất quá ra mồ hôi là chuyện tốt, trên người sẽ ấm nóng hơn. Nàng nói: “Không mệt thì tốt, lát nữa về tắm đi.” Trong phủ tướng quân rất rộng nên có thể đặt một thùng tắm trong phòng. Thùng tắm này là do Từ Yến Chu tìm thợ mộc đặt làm, cung, nỏ hắn cũng làm được thì một cái thùng tắm là chuyện nhỏ. Không chỉ rắn chắc mà còn rất lớn. Từ Yến Chu cảm thấy hai người tắm cùng nhau vẫn đủ. Chàng khẽ sờ mũi, nhỏ giọng ừ một tiếng. Thả hai giọt linh tuyền vào thùng tắm giảm mệt mỏi, ăn xong cơm tối Cố Diệu đi đun nước nóng, pha lẫn hai loại nước nóng lạnh vào với nhau, đổ vào trong thùng tắm. Nàng thử nước ấm rồi nói: “Tắm đi.” Thùng tắm rất lớn, làn nước trong veo bốc khói nghi ngút. Từ Yến Chu rất muốn hỏi Cố Diệu có muốn tắm chung hay không, nhưng những lời này chàng vẫn luôn không thể mở miệng nói ra. Từ Yến chu: “Nàng tắm trước đi, nàng tắm xong ta sẽ tắm.” Cũng không phải không nấu được nước, hơn nữa ngày mai nàng mới tắm. Cố Diệu: “Nhanh lên, một lát nữa nước sẽ lạnh, có chuyện thì gọi ta.” Nàng tri kỷ đóng cửa lại, Từ Yến Chu cởi quần áo, rảo bước tiến vào thùng tắm. Bốn chữ vừa rồi Cố Diệu nói như muốn khắc sâu vào trong đầu chàng, không thể quên được. Có chuyện gọi nàng. Từ Yến Chu liền gọi: “A Diệu.” Cố Diệu chưa đi xa nên lập tức quay lại, nàng đẩy cửa vào hỏi: “Sao vậy?” “Không gội đầu được, nàng giúp ta đi.” Cố Diệu giúp chàng gội sạch mái tóc dài như lụa trên vai rồi nói: “Ta ra ngoài đây.” Từ Yến Chu cảm thấy nhất định chàng rất khó coi nên Cố Diệu mới không thèm nhìn. Chàng dứt khoát tự mình tắm sạch sẽ. Nửa ngày sau, Từ Yến Chu lại gọi. Phải một lúc lâu Cố Diệu mới đi vào, nàng đã đi xa nên không nghe thấy tiếng gọi của Từ Yến Chu. Cố Diệu hỏi: “Sao vậy?” Từ Yến chu: “Phía sau lưng với không tới, nàng giúp ta đi.” * Tác giả có lời muốn nói. Từ Yến Chu tuyên bố: Nàng giúp ta. Giang Nhất: Huynh đệ tốt của ta… Lưu Vĩ Trạm: Hôm nay vẫn là một ngày đáng ghen tị. Chương sau MỊ TÂM – CHƯƠNG 7 THÁNG NĂM 19, 2021 Chương 7 – Tiền Dự Tiền Dự… Hạ Thu Mạt thầm nhắc lại cái tên này trong lòng. Trái tim như bị một con xuân yến xẹt qua tạo nên từng đợt gợn sóng, đến lúc hoàn hồn đã thấy ông chủ Trình tiễn Tiền Dự ra xe ngựa bên ngoài tiệm vải. Nàng ta chợt thấy mất mát. Không ngờ Tiền Dự lại nhấc rèm xe lên, nói với ông chủ Trình: “Ông chủ Trình đừng tiễn nữa.” Hạ Thu Mạt bất chợt nở một nụ cười. Trong chốc lát, xe ngựa đã chậm rãi xa dần, Hạ Thu mạt nhìn theo chiếc xe ngựa rời khỏi tầm mắt, trong lòng lại cảm thấy mất mát. “Hạ cô nương?” Ông chủ Trình gọi nàng. Hạ Thu Mạt lập tức hồi thần. Vừa nãy ông chủ Trình đã nhìn thấy nàng ta trong cửa hàng, nhưng vì còn Tiền Dự bên cạnh nên ông ta không tiện lên tiếng. Tiễn Tiền Dự đi rồi bây giờ mới có thể hỏi tới Hạ Thu Mạt. Hạ Thu Mạt hít sâu một hơi, ái ngại mở miệng: “Ông chủ Trình, thật sự xin lỗi, hôm nay ta lại đến mua chịu vải. Hôm nay trùng hợp Cố tiểu thư đi ra ngoài, ta đưa quần áo tới tạm thời chưa thể nhận, Cố thị lang lên triều chưa về, Khúc phu nhân cũng có chuyện bên ngoài, ta chỉ đành chờ sang ngày mai lại đến một chuyến. Ngài cũng biết đấy, quần áo đưa qua còn cần phải mặc thử, xác nhận chỗ nào cần phải tu chỉnh, lại phải đợi sửa xong mặc thử lại mới được trả tiền. Ông chủ Trình, có lẽ ngày mai ta không có khả năng trả tiền cho ngài, nhưng ta đảm bảo làm hết sức để trả thêm cho ngài thêm mười thành cho lô vải lần này. Ta biết mười thành này trong mắt ngài không là gì, nhưng đã là cực hạn với ta. Ta cũng nghe nói ngài và Đích Ích phường đều trả tiền theo tháng, ta biết bây giờ tiệm may Hạ gia vẫn chưa đủ khả năng để ký kết với Đức Nghi bố trang, ta chỉ mong ông chủ Trình có thể khoan dung cho ta hai ngày, chờ khi giao được quần áo cho Cố gia sẽ lập tức trả bạc cho ngài, quyết không nuốt lời. Nhưng bây giờ ta thật sự cần gấp một lô vải để may quần áo cho nhà Lý ngự sử, ông chủ Trình, ta hứa sẽ trả thêm mười thành cho lô vải lần này, ngài xem có thể châm chước cho ta một lần hay không?” Nàng cũng biết ép buộc là rất khó, nhưng nàng thật sự đã cùng đường. Dường như ông chủ Trình vừa định xong chuyện làm ăn với Tiền gia, nên tâm tình vô cùng tốt, nghe nàng nói xong lập tức nói: “Trong chuyện làm ăn, nào có thể thuận buồm xuôi gió mà không có va chạm?” Nghe ý tứ này, là có thể xoay chuyển được? Trong lòng Hạ Thu Mạt sinh ra hi vọng. Ông chủ Trình cười: “Hạ cô nương, kỳ thật trên tay ta vừa vặn có thiếu một thợ may cần ngươi hỗ trợ, chỉ là đường may phải tinh tế cùng kiểu dáng nổi bật, thời gian tương đối eo hẹp. Hạ cô nương, ngươi cũng làm xiêm y, ta lại có sẵn công việc nếu ngươi có thể làm, vậy ta sẽ xóa món nợ trước đó và số vải lần này cho ngươi. Xóa nợ? Hạ Thu Mạt còn tưởng mình nghe nhầm. “Hạ cô nương, ngươi có thể đánh giá loại vải này không?” Ông chủ Trình nhấc một đoạn vải lên hỏi. Hạ Thu Mạt nhấc tay sờ thử, sau đó lại nhìn thật kỹ, cuối cùng mới nói: “Loại vải này chất lượng cao, màu sắc cũng rất tốt, cầm nhẹ tay mềm mượt, là loại vải thượng hạng, nhưng mà…” Hạ Thu Mạt do dự: “Ông chủ Trình, loại vải này ta chưa từng thấy qua trong kinh thành, đây là vải từ nơi nào chuyển đến?” Ý cười trong mắt ông chủ Trình ngày càng đậm: “Hạ cô nương quả nhiên biết nhận hàng.” Kiểu khen ngợi này thật vô nghĩa, Hạ Thu Mạt dứt khoát hỏi: “Không biết ông chủ Trình muốn ta làm gì?” “Hạ cô nương, cô nhìn xem, vải vóc trên tay ta có mười màu sắc và hoạ tiết khác nhau. hôm nay là ngày mùng bốn tháng bảy, ta muốn đến ngày mùng sáu tháng bảy sẽ nhận được năm kiện quần áo may sẵn cho nam và nữ, nếu ngươi có thể giao đúng hạn, số nợ mua chịu lần trước và lần này đều được xóa hết. Chưa đến hai ngày phải làm mười kiện quần áo với mười kiểu dáng, sao làm cho kịp? Ngay cả Chúc chưởng quầy cũng phải cau mày. Ngược lại Hạ Thu Mạt không chút do dự nói: “Được, ông chủ Trình nhớ phải giữ lời.” Ông chủ Trình: “Hạ cô nương, ta có thể viết giấy đảm bảo cho người.” “Không cần, ta tin ông chủ Trình.” * Trước khi rời đi, Hạ Thu Mạt giả vờ lơ đãng hỏi: “Chúc chưởng quầy, ông chủ Tiền vừa nãy ở bên cạnh ông chủ Trình hình như rất lạ mặt, không phải người trong kinh đúng không?” “Hạ cô nương hỏi ông chủ Tiền?” Chúc chưởng quầy cười cười: “Chính xác thì hắn không phải người Thương Nguyệt, mà là phú thương ở Yến Hàn.” Yến Hàn? Hạ Thu Mạt kinh ngạc: “Biên cảnh của Thương Nguyệt chúng ta và Yến Hàn cũng không giáp ranh, nghe nói từ Yến Hàn đến Thương Nguyệt phải mất một tháng ngồi xe ngựa, tại sao Tiền gia phải đi xa như vậy buôn bán?” Chúc chưởng quầy liền cười: “Trong việc buôn bán chỉ cần có lời tất nhiên sẽ có người làm. Hai nước Yến Hàn và Thương Nguyệt vẫn luôn thông thương, nhưng đa số đều là thương nhân ở biên cảnh. Vừa rồi là Tiền thiếu chủ của Tiền gia, ở Yến Hàn Tiền gia là một hộ phú thương lớn. Tuy rằng lắm tiền nhiều của, nhưng cũng không phải là loại người chỉ cần nhanh tay chớp lấy là có nhiều tiền! Nghe nói nếu Tiền gia này bị lung lay thì hầu hết các phú thương ở Yến Hàn đều bị ảnh hưởng. Mặc dù trên danh nghĩa Tiền Dự chỉ là thiếu chủ, nhưng quá nửa chuyện kinh doanh hiện giờ đều do hắn quản lý. Tuổi còn trẻ đã nắm một sản nghiệp lớn như vậy, nhất định phải là người có năng lực.” Hạ Thu Mạt cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó như có vẻ không có nhiều hứng thú nên không hỏi nữa mà cùng Chúc chưởng quầy nói sang chuyện khác. * Ra khỏi Đức Nghi bố trang, lúc này Hạ Thu Mạt mới buông mi thổn thức. Chất vải vừa rồi ông chủ Trình cho nàng nhìn rõ ràng giống loại vải mà Tiền Dự mặc, chỉ cần liếc mắt nàng đã biết nhưng không nói ra. Nghe cuộc nói chuyện giữa Tiền Dự và ông chủ Trình lúc nãy, có lẽ Tiền gia đang làm ăn với Trình gia, mà loại vải này chưa từng thấy qua ở Thương Nguyệt. Hạ Thu Mạt liền đoán, Tiền Dự và ông chủ Trình đang bàn chuyện buôn bán loại vải này. Lúc Hạ Thu Mạt ngước mắt lên, trên miệng mơ hồ treo một nụ cười. Nàng chịu tiếp nhận cuộc trao đổi của ông chủ Trình đề xuất, chắc chắn có khả năng gặp lại Tiền Dự. Đáy lòng dâng lền cỗ vui mừng không biết đến từ đâu, những mệt mỏi và buồn ngủ đều tan biến hết, hai tay đặt sau lưng, dưới bóng cây nhảy nhót mà bước đi. Buổi trưa ngày tháng bảy, dường như cũng không còn nóng như vậy nữa. * Trong Đức Nghi bố trang, Chúc chưởng quầy tò mò hỏi: “Ông chủ, vừa nãy tại sao lại để Hạ Thu Mạt tiếp nhận số hàng gấp gáp kia?” Nếu thật sự cần gấp, Đỉnh Ích phường, Nghê Thường phường, nhà nào cũng được, tay nghề lại thuần thục. Bây giờ chỉ có hai ngày, Hạ gia chỉ có một mình Hạ Thu Mạt, làm mười bộ quần áo có lẽ không kịp, hay là…ngài cố ý chiếu cố nha đầu Hạ Thu Mạt kia?” “Một phần là chiếu cố nàng ta.” Ông chủ Trình vừa vặn gảy xong bàn tính, đẩy đến trước mặt Chúc chưởng quầy: “Lão Chúc, ngươi xem con số này đi, nếu để Đỉnh Ích phường hoặc Nghê Thường phường may gấp số quần áo đó trong hai ngày, ngươi nói xem có phải sẽ tăng gấp mười số tiền công phải trả không?” Cái này…Chúc chưởng quầy do dự, trước đó hắn thật sự không nghĩ nhiều như vậy. Đỉnh Ích phường và Nghê Thường phường là hai hiệu may lâu đời ở kinh thành, trong thời gian ngắn phải làm tốt nhiều kiện quần áo, còn muốn phải nổi bật, chỉ sợ đối phương thật sự sẽ dùng chiêu công phu sư tử ngoạm! “Nhưng mà…” Nói vậy nhưng trong lòng Chúc chưởng quầy vẫn còn lo lắng: “Tổng cộng chỉ có hai ngày phải hoàn thành mười kiện quần áo, Hạ Thu Mạt có làm được không? Không phải nàng ta còn phải đẩy nhanh tốc độ may quần áo cho nhà Lý ngự sử sao?” Ông chủ Trình nghe vậy thì cười: “Hạ Thu Mạt rất thông minh đấy, nếu hỏi nàng ta mấy bộ quần áo này quan trọng hay quần áo nhà Lý ngự sử quan trọng hơn, có lẽ nàng ta còn rõ hơn hai người chúng ta, yên tâm đi, nàng ta có thể giao hàng đúng hẹn.” Gà: Đại nhân vật đã xuất hiện rồi nhớ:))) Chương sau MỊ TÂM – CHƯƠNG 6 THÁNG NĂM 19, 2021
Chương 6 – Tiền Dự Đêm tháng bảy, màn đêm tối đen vô tận. Hai ngọn đèn trong phòng đều sắp cháy tàn, dưới ánh đèn mờ nhạt, Hạ Thu Mạt khẽ ngáp, đưa tay dụi mắt, sau đó duỗi thắt lưng tiếp tục cắt vải. Tuy rằng mấy đời Hạ gia đều làm nghề thợ may, nhưng mắt gia gia nàng sớm đã mờ, không thể tiếp tục may vá. Năm ngoái phụ thân lại bị thương ở tay, không thể may tốt các loại vải thượng đẳng được nữa. Hơn thế, mấy đệ đệ và muội muội trong nhà đều đang còn nhỏ, tay nghề chưa thạo, cho nên mấy miệng ăn trong nhà đều nhờ cậy vào nàng sống qua ngày. Hạ Thu Mạt nào dám lơi lỏng? “Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra. Hạ Thu Mạt xoay người, trông thấy mẫu thân đến thay đèn cho nàng. “Còn chưa ngủ sao?” Trong mắt Thu Mạt nương hiện lên vẻ lo lắng. “Sắp rồi.” Hạ Thu Mạt nhàn nhạt đáp: “Cha còn chưa về sao?” Thu Mạt nương áy náy gật đầu: “Hôm nay cùng gia gia con ầm ĩ một trận, không vừa ý, có lẽ lại đi uống rượu giải sầu rồi.” Hạ Thu Mạt khẽ giật mình: “Gia gia lại nổi giận?” Thu Mạt nương bất đắc dĩ lắc đầu: “Thành thói quen rồi.” Hạ Thu Mạt không nói gì, thu hồi ánh mắt cúi đầu tiếp tục cắt, hết sức chăm chú. Thu Mạt nương không nỡ quấy nhiễu nàng, hiện giờ toàn bộ gánh nặng gia đình đều rơi xuống vai nàng, vốn nàng đã rất liều mạng, làm việc từ sáng đến tối không ngừng nghỉ, Thu Mạt nương sợ làm nàng chậm trễ, liền đóng cửa ra ngoài. Phía sau vừa vang lên âm thanh đóng cửa của mẫu thân, việc trong tay Hạ Thu Mạt cũng chưa dừng lại. Cha bị người ta khiêu khích, thiếu nợ còn bị đánh bên ngoài, người ta đến nhà đòi nợ, giấy trắng mực đen còn có ấn ký của cha, nếu chống chế sẽ phải vào ngục. Nàng lấy tiền đặt cọc của nhà Cố thị lang ra trả mới khiến sự tình bình ổn lại, nhưng số tiền còn dư lại không đủ để mua vải, nếu không phải nhờ ông chủ Trình cho nàng mua nợ, nàng không biết lấy gì để trả. Chuyện vải vóc khiến nàng sầu lo năm sáu ngày, vài lần muốn mở miệng nhờ Tô Mặc, cuối cùng phải từ bỏ. Nàng không muốn được một tấc lại tiến thêm một thước, khiến Tô Mặc chán ghét mình. Nhưng nàng thật sự cần bạc. Nàng không dám nói với Tô Mặc chuyện ngày ấy đến phủ Cố thị lang, thật ra nàng không chỉ nhận đơn của Cố tiểu thư, mà còn dùng danh nghĩa của Quốc Công gia nhận may xiêm y cho Cố thị lang và Khúc phu nhân. Nàng rất cần cuộc trao đổi này, chỉ bằng cách dùng tên tuổi của Cố thị lang Khúc phu nhân, sau này nàng mới có thể tiếp cận được với những nhà quyền quý, chỉ có rơi vào mắt nhà quyền quý, trong tương lai nàng mới không cần vất vả như thế này nữa. Mấy ngày nay, nàng làm việc ngày đêm, hầu như không hề chợp mắt. Tô Mặc chân thành đối tốt với nàng, nhưng một nhà đầy người đang cần nàng nuôi sống. Hạ Thu Mạt dụi mắt, canh giờ đã muộn, không có thời gian cho nàng cảm thán. Xiêm y của nhà Cố thị lang còn chưa làm xong, chờ qua giai đoạn này rồi, mỗi ngày sẽ dần khá lên. Nàng tự cổ vũ bản thân: Hạ Thu Mạt, đây chính là xiêm y của nhà Cố thị lang, bao ngày vất vả, thành bại ngay tại lúc này. * Không biết từ lúc nào, Hạ Thu Mạt đã ngủ gục trên bàn may, lúc tỉnh lại đáy mắt đều là tơ máu. Nhìn ra ngoài thấy trời đã sáng, hôm nay nàng phải giao quần áo cho nhà Cố thị lang. Đến phủ Cố thị lang nhất định phải ăn mặc chỉnh tề trang điểm một chút, đối phương mới cảm thấy nàng có lễ. Định thần lại, nàng xếp tất cả quần áo thật gọn gàng rồi chồng chúng lại với nhau. May quần áo cho những nhà phú quý như thế nàng không hề giống làm cho những nhà hàng xóm bên cạnh, chỗ nào cũng cần phải cẩn thận. Hạ Thu Mạt học theo kiểu dáng từng nhìn thấy trong quốc công phủ trước đây, xếp từng kiện chỉ tề trên khay, đặt thêm một bông hoa tử vi trên xiêm y của Cố Miểu Nhi. Lập tức có chút giống với phong cách của Đỉnh Ích phường. Trong lòng Hạ Thu Mạt phấn khởi, chỉ mong lần này Cố Miểu Nhi, Cố thị lang và phu nhân đều sẽ vừa lòng với chỗ xiêm y này. * Đoạn đường đến Cố phủ khá xa, nhưng dường như trong lòng đang giấu hy vọng, nên không hề thấy mệt. Canh cổng trông thấy Hạ Thu Mạt lạ mắt, tiến lên ngăn lại: “Ngài là?” Dù sao người ta cũng hiểu tri thức hiểu lễ nghĩa, nhìn thấy một tiểu thư đứng trước cửa sẽ cung kính cẩn thận. Hạ Thu Mạt đưa tay vén miếng vải che lên: “Ta tới giao quần áo cho Cố thị lang, phu nhân và Cố tiểu thư.” Tiểu tư liền cười: “Thì ra là người của Đỉnh Ích phường, nhưng mà…Trước đây hình như chưa từng thấy cô nương đến đây.” Bình thường người của Đỉnh ích phường đến giao xiêm y cho Cố gia hắn đều quen mặt, ý của tiểu tư là thấy nàng lạ mắt. Hạ Thu Mạt cười cười: “Ta không phải người của Đỉnh Ích phường, mà là người của tiệm may Hạ gia, trước đó có đến đo kích thước cho Cố thị lang, Hàn phu nhân và Cố tiểu thư, hẹn ngày hôm nay sẽ đến giao xiêm y.” Không phải người của Đỉnh Ích phường, tiểu tư nhíu mày: “Nhưng mà, sáng hôm nay tiểu thư đã đi ra ngoài…” Đi ra ngoài? Hạ Thu Mạt kinh ngạc, đã hẹn trước là hôm nay mà. Hạ Thu Mạt trấn định trong lòng một phen: “Vị tiểu ca này có biết Cố tiểu thư đi đâu không, khi nào mới trở về?” Nếu không được nàng sẽ chờ ở đây, hoặc là đợi lát nữa lại đến. Tiểu tư có chút khó xử, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng: “A, ta nhớ ra rồi, ngài chính là Hạ cô nương lần trước đến cùng Bạch tiểu thư quốc công phủ đúng không?” Thái độ của tiểu tư tốt hơn nhiều: “Hạ cô nương, không dối gạt ngài, sáng hôm nay Bạch tiểu thư đến phủ, sau đó cùng tiểu như nhà ta đi ra ngoài, về phần đi nơi nào, chúng ta cũng chỉ là một hạ nhân không thể hỏi đến, nhưng mà lần này có rất nhiều thị vệ của Quốc Công phủ đi theo Bạch tiểu thư, có lẽ là đi xa nhà đó.” Đi xa nhà… Lòng Hạ Thu Mạt phát lạnh, câu nói của tiểu tư khiến lòng nàng không yên, nếu đi xa nhà, biết khi nào mới trở lại? Hạ Thu Mạt trấn định: “Vậy Cố thị lang và phu nhân có ở trong phủ không?” Tiểu tư khó xử: “Đại nhân nhà ta lên triều còn chưa về, mà chuyện lui tới với Đỉnh Ích phường đều do phu nhân làm chủ, nếu không, để ta đi hỏi phu nhân một tiếng?” Hạ Thu Mạt vội vàng nói cảm tạ. Tiểu tư lập tức kêu một người đi truyền tin. Đáy lòng Hạ Thu Mạt rất nhanh đã bình ổn lại, tuy phần lớn xiêm y nàng làm đều của Cố Miểu Nhi, nhưng nếu việc may xiêm y của Cố thị lang cùng phu nhân được định xuống, sẽ giải được nguy cấp trước mắt. Một lát sau, người đi báo tin đã quay lại, ghé vào tai tiểu tư nhẹ giọng nói hai câu. Sắc mặt tiểu tư tái mét, nghĩ một chút mới tiến lên nói: “Hạ cô nương, hôm nay xem chừng phu nhân nhà ta gặp chuyện không vui, nếu ngài đến sẽ bị giận lây, không bằng để ngày mai lại đến.” Hạ Thu Mạt khẽ giật mình, lời của đối phương đã rõ ràng, nếu lúc này đối mặt với phu nhân chỉ sợ sẽ mất nhiều hơn được, sau này nàng khó mà lấy lòng Cố thị lang và phu nhân nữa. Hạ Thu Mạt cắn môi dưới, cười nhẹ nói: “Đa tạ tiểu ca chỉ điểm, ngày mai ta lại đến.” Tiểu tư vội vàng nói: “Hạ cô nương khách khí.” Đợi Hạ Thu Mạt đi xa rồi, tiểu tư mới nói với người thông truyền vừa rồi: “Khó trách vừa nãy Nhị công tử lại tức giận vội đi khỏi phủ, hóa ra là cãi nhau với phu nhân.” Người kia cũng nói: “Đúng vậy, tháng này chỉ về có mấy lần…Nghe nói, phu nhân tốt tính cũng phải ném ấm trà…” Tiểu tư tiếp lời: “Chắc vậy rồi, nhị công tử quả thật là vì quả phụ kia đi.” “Xuỵt!” Người kia lập tức bịt miệng hắn lại: “Việc này là điều cấm kị trong phủ, ta và ngươi chỉ là hai đứa canh cửa, gan bao lớn mà dám vọng nghị việc này, nếu để người khác nghe được, cẩn thận mất việc chưa nói, còn khó tránh được bị ăn đòn.” Tiểu tư lập tức im lặng. * Hạ Thu Mạt nhớ đến chuyện đã đảm bảo ngày mai sẽ trả tiền cho Đức Nghi bố trang… Tuy rằng ông chủ Trình rất tốt bụng, nhưng nếu không đúng hạn trả tiền nợ lần trước, ngày mai muốn đến mua chịu lần nữa có vẻ rất khó. Trong khi đó, quần áo của nhà Lý ngự sử cũng đến thời điểm phải làm, vốn dĩ muốn đến mua chịu chỗ ông chủ Trình, nhưng với tình hình bây giờ phải mở miệng thế nào mới tốt? Lấy được chuyện làm ăn này không dễ dàng, người khác đều phải đỏ mắt mà nhìn, làm sao nàng có thể chắp tay nhường người? Hạ Thu Mạt quyết định, tiếp tục đến Đức Nghi bố trang. Chúc chưởng quầy đang cúi đầu gảy bàn tính, chợt thấy một thân ảnh thoáng qua, ngẩng đầu lên mới biết là Hạ Thu Mạt. Uớc định ngày mai trả tiền mà hôm nay đã tới, ngược lại có vẻ đáng tin, Chúc chưởng quầy buông việc trong tay xuống, tươi cười đón tiếp nàng: “Hạ cô nương đấy sao?” Trên mặt Hạ Thu Mạt có tia hối lỗi: “Đúng vậy.” Chúc chưởng quầy vẫn nở nụ cười chờ nàng mở miệng nói chuyện trả nợ, nhưng Hạ Thu Mạt lại cắn răng quyết định nói: “Chúc chưởng quầy, hôm nay ta đến mua chịu vải.” Chúc chưởng quầy sửng sốt. Hạ Thu Mạt ra vẻ trấn định: Chúc chưởng quầy, trước đây đã nói nhận làm quần áo cho nhà lý ngự sử đúng không? Hôm nay ta tới lấy vải.” Nụ cười của Chúc chưởng quầy nhạt bớt: “Không phải Hạ cô nương còn nợ chúng ta một khoản tiền sao? Chúng ta đã ước định từ trước, ngày mai Hạ cô nương hoàn tiền, mới có thể lấy thêm lô vải khác.” Hạ Thu Mạt chỉ có thể dày da mặt: “Chúc chưởng quầy, ngươi còn sợ ta không trả bạc cho các ngươi sao?” Chúc chưởng quầy bất đắc dĩ: “Hạ cô nương, bọn ta cũng chỉ mở cửa hàng buôn bán, không phải làm từ thiện, xin cô nương giúp bọn ta hạn chế việc mượn nợ đi thôi?” Hạ Thu Mạt cắn răng: “Chúc chưởng quầy, ta sẵn sàng trả thêm cho ngươi mười thành (10%) chỗ lô vải này.” Nếu không thể lấy lại số tiền nợ trước đó, việc trả thêm mười thành cũng chỉ là phiếu khống mà thôi. Vì có danh quan hệ với Quốc công phủ kia nên Chúc chưởng quầy không thể trực tiếp trở mặt với nàng ta, ông chủ đã dặn trước phải cố gắng chiếu cố Hạ Thu Mạt, nào biết tiền nợ còn chưa trả mà lại dám đến mua nợ lần thứ hai chứ? Thấy Chúc chưởng quầy không nói gì, Hạ Thu Mạt cắn môi nói: “Chúc chưởng quầy, ta cũng không muốn làm khó dễ ngài, hay là để ta gặp ông chủ Trình, ta trực tiếp nói với ông ấy?” Chúc chưởng quầy thở dài: “Ông chủ đang gặp khách nhân ở bên trong, ngươi có thể đợi không?’ Đáy mắt Hạ Thu Mạt sáng lên: “Đa tạ Chúc chưởng quầy.” Nàng ta liền ngồi chờ trong cửa hàng. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong tiệm vải người đến người đi liên tục, ra ra vào vào, tính tiền, thu ngân hết thảy đều đâu vào đấy. Hạ Thu Mạt rất hâm mộ, đến lúc nào tiệm vải Hạ gia mới có thể kinh doanh vững mạnh như thế này? Lúc đó nàng cũng không cần vì cuộc sống mà phải bôn ba nữa. Hạ Thu Mạt ngẩn người nhìn vào một chỗ. Trong phút chốc, Chúc chưởng quầy cũng cảm thấy Hạ Thu Mạt rất đáng thương, nhưng đáng thương cũng có chỗ đáng giận. * Một lúc sau, mành trướng thông với hậu viện được vén lên, truyền đến giọng nói của ông chủ Trình, Hạ Thu Mạt phục hồi tinh thần, “soạt” một tiếng đứng dậy. Chỉ thấy ông chủ Trình tự mình nhấc mành cửa, cung kính mời người bên cạnh bước qua trước. Người kia vận một thân cẩm bào được may bởi loại gấm vóc thượng đẳng, đường may cực kỳ tinh xảo, đây không phải loại thợ may có tay nghề phổ thông có thể làm ra. Càng làm nổi bật dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn dật hấp dẫn ánh mắt người qua đường của hắn. Còn có đôi mắt kia, sáng như sao, đáy mắt lộ ra vẻ thâm trầm. Hạ Thu Mạt không khỏi nhìn đến ngơ ngẩn. Bên kia ông chủ Trình rất cân cần: “Ông chủ Tiền đã đích thân tới đây, chuyện làm ăn này nhất định phải thành, trong cả nước Đức Nghi bố trang có ba mươi sáu chi nhánh, sau này cón phải dựa vào ông chủ Trình chiếu cố nhiều hơn.” Khóe miệng Tiền Dự khẽ câu: “Tiền gia mới tới Thương Nguyệt không bao lâu, còn cần ông chủ Trình quan tâm nhiều thêm.” Ông chủ Trình nở nụ cười sáng láng: “Ông chủ Tiền quá khen, chỉ cần là chuyện làm ăn của Tiền gia, Trình gia ta nhất định sẽ ủng hộ.” Tiền Dự tay cầm quạt xếp, chắp tay: “Vậy Tiền Dự cảm ơn ông chủ Trình trước.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]