Giang Tam chắc chắn Lưu Vĩ Trạm đang mở to mắt nói dối, đôi mắt kia rõ ràng chỉ để trang trí. Hai người đã từng có vài lần cùng tra án, hắn không tin Lưu Vĩ Trạm không biết hắn. Lần trước còn rất tốt, tại sao bây giờ lại trở mặt vô tình. 
Giang Tam nắm chuôi kiếm: “Lưu tướng quân, chúng ta đã từng gặp nhau ở Tĩnh An, ta là Giang Tam.” 
Lưu Vĩ Trạm vuốt mặt một cái: “Còn dám thấy người sang bắt quàng làm họ, ngươi nói gặp ta ở Tĩnh An, tại sao bản tướng quân không nhớ rõ?” 
Hắn sơ ý sai khiến Từ Yến Chu: “Còn thất thần cái gì, mau trói lại.” 
Không thì trong chốc lát sẽ chạy mất. 
Thần sắc Giang Tam nghiêm nghị, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao bắt người khắp nơi, thậm chí Sở Hoài cũng không ngoại lệ. 
Hắn rút kiếm ra chỉ vào Từ Yến Chu: “Ta xem kẻ nào dám?” 
Giang Thập Nhất đứng bên cạnh Giang Tam, tuy rằng không nói gì nhưng cũng rút kiếm ra. 
Trong tay Từ Yến Chu cũng có kiếm, không thể so với của Giang tam, nhưng đều là binh khí dành cho hộ vệ trong phủ tướng quân. 
Dân chúng xung quang bị kiếm quang dọa sợ, chỉ sợ một nhát kiếm vô tình sẽ đả thương bản thân. 
Từ Yến Chu xông lên, một mình đấu với hai người trước cổng thành. Một người là tướng quân xông pha trận mạc giết người, người còn lại là thị vệ treo mình trong bóng tối. Lưu Vĩ Trạm đứng quan sát hết thảy, hai người kia không đánh lại được một mình Từ Yến Chu, còn may, người bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-chi-dau-cua-nu-chinh-trong-truyen-nguoc/1134218/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.