Năm ấy, Hứa Sát 17 tuổi bị Tu Đình Vân tâm linh canh gà làm kinh sợ, cậu chớp chớp mắt nghiêm túc hỏi: "Cho nên, anh cũng đang nghĩ biện pháp đối phó bọn họ sao?" "Đúng vậy, hiện tại lực ảnh hưởng của chúng ta quá nhỏ, nhưng có thể một bước nhỏ một bước nhỏ rung chuyển thế gia." Hứa Sát nắm tay: "Tôi đã hiểu!" Cậu xoay người lại hướng đến mọi người khom lưng: "Cảm ơn mọi người, nếu ông nội biết mọi người vì ông mà bôn ba như vậy, nhất định sẽ rất cảm kích. Nhưng mà, khu vực khai thác của chúng ta quan trọng nhất vẫn là quặng mỏ, hiện tại truyền thông đều đã chú ý tới chuyện này, người của thế gia cũng không dám trắng trợn táo bạo tới đoạt, điều này chứng minh nỗ lực của ông nội vẫn có hiệu quả. Kế tiếp, nếu Điền Trân không thể chịu sự trừng phạt công chính, tôi sẽ dùng thủ đoạn của pháp luật, vẫn luôn lên án hắn ta!" Hứa Sát là khổ chủ cũng đã từ bỏ, những người khác không có tư cách tiếp tục lưu lại hiện trường. Những người vây ở cổng cục cảnh sát dần dần giải tán. Ở lại đến cuối cùng, Hứa Sát mang theo thiếu niên thẹn thùng đi đến hỏi Tu Đình Vân: "Có thể thêm số đầu não được không." "Được a!" Tu Đình Vân vui đến cực điểm, về sau có thể tiếp tục tâm linh canh gà cổ động cậu cải cách cái thế gia này, mau chóng trưởng thành. "Cảm ơn. Tôi sẽ nỗ lực đọc sách, thi đậu vào luật pháp Tinh Thành!" Thiếu niên bảo đảm. "Tôi tin cậu!" Sau khi xác nhận đám đông đã giải tán, Tiêu Dương dựa vào góc tường ngồi xuống: "Vừa rồi tôi rất sợ bị đánh lên tới, vẫn luôn băn khoăn không biết đến lúc đó nên ra tay nặng hay nhẹ?" Tu Đình Vân chậm rãi ngồi xuống bên cạnh anh, trêu chọc nói: "Nguyên tắc hẳn là đả đảo không đánh chết." "Ha ha, Đình Vân, cái miệng này của cậu, nên tham gia mấy gameshow của minh tinh, nhân tài không được trọng dụng. Tôi thấy những người ở hiện trường nghe xong đều sững sờ!" Tiêu Dương mạnh mẽ vỗ lên lưng Tu Đình Vân, trêu cười nói. "Học trưởng, sức lực này của anh, là muốn đánh chết tôi a!" Tu Đình Vân bị vỗ đến ho khan một tiếng, "Tôi là có chiến thuật, khi người ta vô cùng tức giận, không dễ dàng gì nghĩ đến logic, nhưng anh chỉ cần nhấc lên một điểm đáng ngờ, cũng nhằm vào cái điểm đáng ngờ này đưa ra chứng cứ nhỏ bé không đáng kể, sẽ có người tin tưởng anh, hơn nữa tự mình bổ não thêm càng nhiều chứng cứ, đem đám người ban đầu đoàn kết phân tán tan rã." Nói xong, hắn còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Khuất Lăng, cười nói: "Học trưởng, học được chưa?" Tu Đình Vân lôi kéo hai người đứng dậy, âm thanh mang theo vui đùa: "Muốn xác định một sự kiện hay không?" "Cái gì?" Tu Đình Vân ý bảo hai người nhỏ giọng, sau đó tránh đi cửa trước của cục cảnh sát, đi vòng đến cửa sau của cục cảnh sát: "Nhìn kìa." Chỉ thấy cửa sau, hàng loạt cảnh sát được trang bị dày đặc vũ khí đâu vào đấy mà rút lui. "Bọn họ đây là đem toàn bộ cảnh sát của Hối Xuyên Tinh đều gọi tới, chuẩn bị bắt ba ba trong rọ!" Tiêu Dương nói, "Bất quá, chúng ta ở phía trước nháo như vậy không phải là bị vào sổ đen?" Tu Đình Vân tự mình trào phúng: "Không sao cả, nhiều thêm một nhà sổ đen mà thôi, tôi xuất chúng như vậy, quen rồi!" Tiêu Dương xem thường. Đột nhiên, Tu Đình Vân nhớ tới đầu não của hắn vẫn chưa cúp máy đâu. Hắn đến gần đầu não, ngập ngừng nói: "Khê Khê?" "Em đều nghe được......" Tu Đình Vân xấu hổ nói sang chuyện khác: "Em bên kia thế nào rồi." "Trở lại khách sạn. Trên đường gặp phải một vài Alpha nói bậy nói bạ, đã bị học trưởng chế phục rồi." Tu Đình Vân đã đoán được sẽ có loại tình huống này, Alpha gây rối gặp phải một đám Omega, một khi tin tức tố bị mất khống chế, thì hậu quả cũng không dám tưởng tượng. Thật may Khê Khê không bị bắt đi, cố chấp truy vấn: "Anh đắc tội rất nhiều thế gia? Trong trường học bọn họ đều khi dễ anh sao?" Tu Đình Vân cùng hai người Tiêu Dương Khuất Lăng cáo biệt, một mình ngồi trên xe đi đến khách sạn nơi Khê Khê ở. "Không ai có thể khi dễ anh cả, anh chính là người đứng đầu năm nhất đấy!" Khê Khê không tin: "Vừa rồi anh đối với Hứa Sát kia cũng không phải là nói như vậy!" "Chỉ là ghen ghét anh mà thôi, em xem anh là loại người sẽ để mặc cho người khác khi dễ sao!" Tu Đình Vân nhìn lộ tuyến, tính toán bao lâu nữa mới tới khách sạn của Khê Khê. "Tốt, nếu có người ỷ thế hiếp người, anh lập tức nói cho em, chúng ta cũng có thể ỷ thế hiếp người!" Tiểu Omega hùng hổ. Ba ba và anh trai của cậu, đều có thể để cho cậu cậy thế. Tu Đình Vân nghe xong, tâm tình đặc biệt sung sướng: "Được, anh liền ỷ vào Khê Khê chống lưng cho anh!" Một lát sau, Tu Đình Vân nhìn đại lâu khách sạn sáng ngời, khẽ cười nói: "Khê Khê, đoán xem anh đang ở đâu?" Khê Khê sững sờ, sau đó kinh ngạc kêu lên: "Anh đến đây rồi sao?" "Ân, ở cửa khách sạn!" "Anh chờ em, em lập tức xuống dưới!" Rõ ràng cảm nhận được niềm vui sướng của Omega! Nháo từ buổi sáng đến bây giờ, đã hai giờ chiều, Tu Đình Vân ngậm dịch dinh dưỡng ở cửa chờ Khê Khê. Thấy cửa mở, Tu Đình Vân quay lại vẫy vẫy tay với người đang chạy đến. Khê Khê đứng ở trước mặt hắn, nhìn dịch dinh dưỡng của hắn, nhíu mày nói: "Anh còn chưa ăn cơm trưa sao?" Tu Đình Vân đưa tay lên, nhẹ nhàng sửa sang lại mớ tóc rối bù của hắn, "Chưa, Khê Khê bồi anh cùng nhau ăn?" "Được rồi." Tu Đình Vân nắm tay Khê Khê, thả chậm bước chân bồi cậu chậm rãi đi lại: "Kế hoạch cho ngày mai của em là gì?" Trong tình hình này hẳn là không đi được công viên khu mỏ. Cậu thở dài: "Ca ca liên tục gọi cho em ba cuộc, sáng mai tự mình đến đây đón em trở về Tinh Thành, em nói với Nhiễm Nhiễm, bọn họ cũng đều cùng em trở về Tinh Thành." Nghĩ nghĩ, cậu lẩm bẩm nói: "Vốn dĩ là một kỳ nghỉ tốt đẹp, ai biết xui xẻo như vậy, vừa vặn đụng phải những việc này. Anh nói xem em cùng Nhiễm Nhiễm gần đây có phải thủy nghịch hay không!" Tu Đình Vân nắm chặt tay Khê Khê: "Không phải thủy nghịch, em xem em đề gặp dữ hóa lành!" Thủy nghịch lớn nhất của em chính là gặp được tên nguyên chủ hỗn đản kia. Bây giờ tên khốn đó không còn nữa, về sau mỗi ngày đều sẽ vui vẻ trãi qua. Hai người tìm một nhà hàng gần khách sạn ngồi xuống. Khê Khê cầm thực đơn, tài đại khí thô nói: "Em mời khách, anh chỉ cần ngồi ăn!" Tu Đình Vân từ chối thì bất kính, gọi một ít. Khê Khê lật xem thực đơn, thử hỏi: "Anh có ăn điểm tâm ngọt được hay không." Tu Đình Vân nghi hoặc, "Cái gì?" "Cái này!" Cậu đưa ra thực đơn nhìn về phía Tu Đình Vân, "Ăn đi, ăn đi!" "Ăn. Gọi đi!" Tu Đình Vân chỉ có thể gật đầu, tuy rằng chính mình không thể nào ăn nhiều đồ ngọt, nhưng mà Omega muốn ăn, vậy hắn nhất định phải ăn. Sau khi gọi món xong. Khê Khê nghiêng người về phía trước, lén lút nhìn thoáng qua bên trái, "Tu Đình Vân, em muốn biết, Hối Xuyên Tinh đã xảy ra chuyện gì?" Nội tình nghe được qua đầu não rối loạn lung tung, cậu bị gợi lên tràn đầy lòng hiếu kỳ. Kế hoạch ban đầu của Tu Đình Vân là tránh đi toàn bộ sự tình này với Omega, sau cùng, trong tương lai có khả năng hắn phải đến các tinh cầu khác để bẫy những nạn nhân đó, sẽ gặp được càng nhiều nguy hiểm hơn. Nhưng hắn ý thức được nếu không rõ mọi chuyện, thì sau này sẽ không lý giải được tại sao lại chạy sang tinh cầu khác một thời gian dài, cũng thực xin lỗi hôm nay lại chăm sóc Khê Khê như vậy. Hắn duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt Khê Khê: "Muốn biết sao?" "Ừm ừm!" Omega ngoan ngoãn gật đầu. "Lại đây ngồi." Khê Khê trườn người đứng dậy, ngồi vào vị trí bên cạnh Tu Đình Vân. "Điền gia đã nhận được một tin tức nội bộ, trong tương lai giá của quặng Triti sẽ tăng mạnh. Vì vậy, quyết định mua đứt quặng mỏ Hối Xuyên Tinh..." Khê Khê bị thu hút thật sâu bởi cốt truyện rắc rối phức tạp này, cố sức suy nghĩ một lúc, mới cảm thán nói: "Điền gia điên rồi, tiền của quặng mỏ năng lượng không thể lấp đầy dã tâm của bọn họ sao?" "Là vì ham ăn quá nhiều!" Liên tưởng đến cốt truyện trong tiểu thuyết, Tu Đình Vân châm chọc. "Nói cho anh biết một chuyện." Tiểu Omega để lộ ra một tí xíu ghét bỏ, "Mẹ của Điền Trân đã từng có một lần ở trong yến hội, khen em và Điền Trân xứng đôi, bị ba nhỏ của em bắt tại trận liền tức giận trở về, về sau ba nhỏ hình dung cho em biết, mẹ của hắn ta thật sự rất lợi hại!" Tu Đình Vân không nói nên lời, chẳng trách có thể dưỡng ra cái tính cách kia của Điền Trân, ngốc nghếch đến độ làm người khác khó hiểu, "Ba nhỏ của em làm rất tốt!" Hắn tán thành, nhất định phải cự tuyệt hết thảy những ai muốn liên hôn. Khê Khê mỉm cười. Tu Đình Vân ghen tuông quá mức rõ ràng. Đáng tiếc câu nói tỏ tình từ lần đầu gặp mặt kia, tiếp theo người này liền không nhắc lại sự việc tỏ tình nữa, còn nhiều lần động tay động chân! Tưởng tượng đến đây, cậu vội vàng lắc đầu, không thể đưa ra quyết định nhanh như vậy, Alpha phải quan sát nhiều hơn, vạn nhất, một khả năng rất nhỏ Tu Đình Vân là tra nam! Lúc này, cậu ngẩng đầu chờ đợi điểm tâm ngọt xuất hiện. Khê Khê dời đi lực chú ý, ngửi thấy mùi thơm của mẻ bánh mới ra lò, kinh ngạc cảm thán: "Oa, món bánh kem rừng đen yêu thích nhất của em!" Tu Đình Vân nhìn thoáng qua, những chiếc bánh màu đen, đỏ, vàng, xanh đua nhau được đem lên. Khê Khê cầm lấy con dao, cắt một khối đen cho mình, thưởng thức nó một cách thích thú. Tu Đình Vân nhịn không được hỏi: "Ăn ngon như vậy sao?" "Ân ân." Quai hàm cậu phồng lên, mãnh liệt gật đầu. Tu Đình Vân buồn cười, lau sạch mảnh vụn dính trên cằm cậu, "Nếu ngon thì ăn nhiều một chút." Đừng để thừa quá nhiều, bằng không hắn có chút thống khổ mà giải quyết chúng. Đáng tiếc, Omega ăn ngon chỉ duy trì ba phút, buông muỗng nhỏ xuống, nhấp một ngụm nước, mở to đôi mắt tròn tròn nhìn về phía Tu Đình Vân. Hắn bất đắc dĩ nói: "Ăn no rồi?" Khê Khê chột dạ mà uống nước, gật đầu. Tu Đình Vân chỉ có thể đem đồ ngọt dịch đến trước mặt bản thân. Khê Khê nho nhỏ bật cười, kề vào bênh cạnh Tu Đình Vân chỉ điểm: "Tốt nhất là ăn cái màu đen kia. Không thể ăn nhất là matcha?" Tu Đình Vân nhìn bánh kem màu đen chỉ còn lại một chút cùng bánh kem màu xanh lục cơ hồ không được đụng qua, nghiêng đầu nhướng mày nhìn cậu: "Ân?" "Anh ăn thử xem, có lẽ anh thích vị matcha!" Khê Khê cố ý ngọt ngào mà phát ra tiếng. Tu Đình Vân đem mấy khối bánh kem còn dư lại đều ăn hết, tất cả bánh đều có hương vị khác nhau, có thể ăn được nhưng không cần thiết. Trong ánh mắt trêu chọc của Omega, hắn bất đắc dĩ bình luận: "Không tệ." "Ha ha ha." Thời điểm Khê Khê nhìn thấy vẻ mặt vô biểu tình của hắn nói không tệ, lập tức cười ra tiếng: "Anh thật miễn cưỡng a!" "Bạn học Quan Khê, lần sau ăn bao nhiêu, gọi bấy nhiêu!" Alpha không muốn ăn bánh kem. Sau khi ăn no nghỉ ngơi, bởi vì bên ngoài còn tương đối hỗn loạn, Tu Đình Vân quyết định trước tiên đưa Khê Khê trở lại khách sạn. Được nửa đường, Khê Khê click mở đầu não, hưng phấn không thôi: "Nhiễm Nhiễm bọn họ ở khách sạn bao một cái rạp chiếu phim tư nhân, xem phim kinh dị, hỏi anh có muốn cùng đi hay không?" "Phim kinh dị?" Tu Đình Vân có chút hứng thú, mắt trần xem phim kinh dị thực tế ảo của tinh tế, hẳn là có chút thú vị. "Đúng vậy, gần đây trên Mộng võng rất nổi tiếng 《Kinh tâm truy mộng》 diễn viên chính là đại ảnh đế, nghe nói mức độ kinh dị là S++!" Vẻ mặt Omega kích động mà mô tả. Tu Đình Vân gật đầu tỏ vẻ xem. Dù sao chuyện khẩn cấp cũng đã xử lý xong, vừa vặn buổi chiều có thể thả lỏng một chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]