Edit: Aly Tu Đình Vân nằm trên giường bệnh, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Cảm giác bị ngọn lửa thiêu đốt sau vụ tai nạn máy bay vẫn còn đó, nhưng giơ tay lên làn da trong tầm mắt một mảnh loáng bóng, một chiếc mũ giáp kỳ lạ xuất hiện trên trán của hắn. Hắn có thể khẳng định đây không phải là thân thể của mình. Tháo chiếc mũ giáp kỳ lạ xuống, lập tức cảm giác được một trận choáng váng, cùng với những đau đớn như kim châm trong đầu. Hắn nhíu mày, dùng tay gắt gao ấn vào trán, chẳng lẽ thương tổn của tai nạn còn có thể đi theo linh hồn của hắn đến sao? "Sao cậu có thể liều lĩnh như vậy? Cậu có còn muốn thân thể của mình nữa hay không?" Một thanh niên với cái đầu bốc hỏa từ ngoài cửa chạy vào, không nói hai lời liền ấn Tu Đình Văn trở lại giường, đội lại mũ giáp cho hắn. Quả nhiên sau khi đeo nó vào, cơn đau biến mất ngay lập tức. Tu Đình Vân suy đoán rằng đây hẳn là một loại thiết bị chữa bệnh kiểu mới. Sau khi dịu cơn đau, hắn bắt đầu quan sát thanh niên trẻ tuổi lạ mặt, hỏi thử: "Tại sao đầu tôi lại đau như vậy?" "Vẫn còn đau là tốt rồi! Đây chỉ là một hồi tỷ thí bằng miệng, thua liền thua. Cậu cư nhiên lại tiêu hao tinh thần lực quá mức để nháo cùng Lưu Thương, có biết hay không thiếu chút nữa tinh thần thể liền phế đi." Từ chuỗi cuộc chuyện dài này, Tu Đình Văn đã rút ra ba trọng điểm: Thi đấu, Lưu Thương và tinh thần lực. "Lưu Thương hắn..." Tu Đình Vân muốn nói lại thôi, nhìn về phía đối phương. "Đình Vân, bọn người Lưu Thương dù sao cũng là thế gia của Tinh Thành, từ nhỏ đã tiếp xúc với cơ giáp, chúng ta chỉ mới học tập chưa đến một năm, thua cũng là điều bình thường." Xem ra hắn thật sự xuyên. Sau khi cảm nhận được tác dụng hiệu quả của chiếc "mũ giáp", hắn bắt đầu hoài nghi. Nhớ tới một đồng đội trước kia rất đam mê xem tiểu thuyết, sau khi xem xong còn ở trước mặt hắn miêu tả sinh động như thật, trong đó không thiếu các loại xuyên qua trọng sinh, trước kia nghe xong đều trực tiếp chê cười, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng trở thành sự thật. Dựa theo kịch bản, thân thể này hẳn là cũng kêu Tu Đình Vân, khả năng cao là xuyên qua cùng một cái tên. Tu Đình Vân vươn tay về phía đối phương thăm dò sờ vào cổ tay, ấm áp, không phải người ngoài hành tinh: "Có phương thức liên lạc của giáo viên không? Cho tôi xem một chút." Đối phương sửng sốt, "Giáo viên? Giáo viên nào? Cậu là muốn đi tìm giáo viên cáo trạng?" "Cậu trước cứ cho tôi!" Đối phương miễn cưỡng tháo vật giống chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay xuống, sau đó dùng đầu ngón tay của mình ấn lên mặt ngoài. Một giao diện được chiếu ra ngay trước mắt Tu Đình Vân. ID tài khoản, Hứa Chấn Lâm, xem ra là tên của người bạn nhỏ trước mặt. Hắn có thể nhận biết các văn tự, ít nhất sẽ không trở nên mù chữ. Giao diện trực tiếp bắn ra một hàng tin tức: A Lâm, Đình Vân đã tỉnh không? Cậu có biết hiện tại Lưu Thương điên cuồng như thế nào không, cư nhiên đem video thi đấu công khai lên trên mạng Mộng võng, trực tiếp cười nhạo chúng ta! Không đợi Tu Đình Vân mở ra cụ thể nội dung tin tức, Hứa Chấn Lâm khẩn trương hề hề mà cướp lấy đồng hồ, "Cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu không để lại di chứng sẽ gặp rắc rối!" Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của đối phương, Tu Đình Vân không nhịn được cười... Chỉ vào chiếc đồng hồ, "Đầu não của tôi ở nơi nào?" "Đầu não của cậu được lưu trong ký túc xá! Chờ cậu đã khỏe lại tôi sẽ đưa cho cậu. Tôi trước đi kêu bác sĩ, cậu chờ a, đừng lộn xộn!" Sau khi thiếu niên rời đi, Tu Đình Vân nhắm mắt lại và sắp xếp những thông tin mà hắn có được ngày hôm nay. Trong thời đại công nghệ cao, nguyên chủ là một học sinh, có mâu thuẫn với một tên hài tử của hào môn đại gia tộc tên Lưu Thương, sau đó nguyên chủ đánh thua phải nằm viện. Trăm triệu lần không nghĩ tới 30 tuổi, có một ngày thế nhưng bị một tên tiểu tử đánh tới phải nhập viện. Bác sĩ tiến vào kiểm tra rồi một chút, kiến nghị lại tĩnh dưỡng một ngày, liền có thể rời đi. Hứa Chấn Lâm thật vui vẻ, điều này có nghĩa là tinh thần thể của Tu Đình Vân đã được chữa trị tốt sẽ không có gì phải lo lắng! "Ngày mai khi đến đón tôi nhớ mang theo đầu não!" Hiện tại, đầu não tương đương với điện thoại di động của xã hội bản thân, là một cách quan trọng để có được thông tin liên quan đến nguyên chủ. Hơn nữa, với đầu não, nghĩa là có thể truy cập trực tuyến. Đến lúc đó mà hảo hảo tận hưởng kỷ nguyên công nghệ cao này! Hôm sau, Tu Đình Văn thay đổi quần áo, cẩn thận quan sát chính mình trong gương. Các đặc điểm khuôn mặt vẫn còn đó, da trở nên trắng nộn, giống với các loại người trẻ tuổi. Hắn tới gần gương, dùng sức nhéo nhéo gương mặt, một đạo vệt đỏ xuất hiện, xích, thật đúng là nộn. "Đình Vân, thu dọn xong chưa, chúng ta phải đi rồi!" "Tới." Từ phòng tắm bước ra, Tu Đình Vân nhìn quanh phòng một vòng, sau khi xác định không còn xót lại gì, mới đi theo Hứa Chấn Lâm rời đi. Đây là bệnh viện của trường Học viện Quân sự Trung ương, nằm bên trong trường, bọn họ chỉ cần đón xe đưa đón là có thể về ký túc xá. Thùng xe tương tự như tàu điện ngầm nhỏ, không có người lái. Trong xe có tốp năm tốp ba học sinh đang ngồi. Họ tìm thấy vị trí phía trước bên cửa sổ và ngồi xuống. "Đầu não của tôi đâu?." Tu Đình Vân quan tâm. "Đừng nóng vội, nó ở ký túc xá! Dù đã xuất viện nhưng khi về vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt!" Tu Đình Vân hưởng thụ sự chăm sóc của người bạn cùng phòng xa lạ, rất thoải mái. Trước kia hắn lớn tuổi, thực lực cường, thông thường đều là hắn lo cho người khác. "Đó là Tu Đình Vân, người trên mạng Mộng võng sao?" Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau. "Chính là hắn, xem ra hôm nay xuất viện. Đã bị đánh đến nhập viện, này cũng quá thảm!" "Còn không phải quá cuồng vọng, chính mình không có năng lực còn muốn liều mạng với người của thế gia Tinh Thành, không chỉ có mất mặt, còn làm bị thương đến tinh thần thể!" Đối phương tuy rằng đã hạ giọng, nhưng trong xe một mảnh an tĩnh, nội dụng đối thoại rõ ràng mà truyền vào lỗ tai bọn họ. Hứa Chấn Lâm nhịn không được, muốn đứng lên giằng co. Tu Đình Vân lập tức đè anh lại, lắc đầu. Ở nơi công cộng tranh luận không phải là lựa chọn tốt, cả hai bên sẽ bị trừng phạt. Học viện quân sự, tự nhiên là có chỗ nói chuyện bằng nắm đấm, tương lai hắn sẽ giáo dục tốt những học sinh viện quân sự này để thuyết phục mọi người chân chính bằng nắm đấm. Ký túc xá ở thời đại khoa học kỹ thuật quả nhiên cao cấp, một hội trường bốn phòng, bảng tên treo trên cửa. Tu Đình Vân mở cửa phòng treo bản tên của mình, trong phòng thực sạch sẽ, có thể thấy nguyên chủ là một người rất tự giác. Đặt đầu não mình tâm tâm niệm niệm lên bàn, Tu Đình Vân khởi động đầu não, giao diện quang bình vừa mới xuất hiện, liền bắn ra một cái khung thoại. 187: Ký chủ, ngươi rốt cuộc cũng tới QAQ Tu Đình Vân nghi hoặc. 187: Chính thức giới thiệu một chút, ta kêu 187, soái khí đáng yêu, hơn nữa là ta đem ngươi từ tai nạn máy bay cứu về, một đường gian khổ đưa đến thời đại tinh tế! Tu Đình Vân trong đầu lập tức lòe ra tiểu chiến hữu thường thường nhắc tới từ: Hệ thống. 187: Đúng rồi! Không ngờ ký chủ lại chấp nhận thiết lập này dễ dàng như vậy. Ta là hệ thống 187 phục vụ ngươi lần này! Tu Đình Vân đột nhiên cảm thấy hứng thú, "Cho nên, ta không có mở miệng, ngươi cũng biết ta đang nói cái gì?" 187: Đương nhiên, thiết bị đầu não này vốn là kết nối với tinh thần lực, chưa kể ta còn là hệ thống a. Trước tiên hiểu biết về ký chủ là trách nhiệm của hệ thống! Tu Đình Vân duỗi tay gõ gõ đầu não, "Kỳ quái, dựa theo kịch bản tiểu thuyết, ngươi không nên ở trong đầu ký chủ sao, như thế nào lại chạy vào đầu não?" 187: Đừng gõ, đừng gõ, não của ngươi đau quá! Ta không phải hạ lưu ghê tởm như vậy, ngốc ở trong đầu của ngươi lưu luyến, hơn nữa nếu đến thời điểm ngươi cùng tiểu đáng thương xxxx, ngươi như thế nào chơi đùa trong đầu? "Tiểu đáng thương? Là ai? xxxx lại là thứ gì?" 187: Tiểu đáng thương là vợ của ngươi a! xxxx chính là không thể miêu tả được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]