Editor: Tuyền
Bầu không khí bỗng trở nên ngưng trệ.
Rõ ràng là đang ở dưới nước, nhưng Cảnh Lê lại cảm thấy lưng sởn gai ốc, toát mồ hôi lạnh.
Tần Chiêu, hắn... hắn đã phát hiện ra rồi sao?
Nhưng tại sao vừa nãy khi ở nhà lại không hỏi, mà phải đợi đến bây giờ?
Ông chủ tiệm bánh ngọt để ý thấy có người dừng lại rất lâu trước quán, liền kêu to: "Chàng trai trẻ, ăn bánh ngọt không? Bánh đường trắng vừa mới ra lò, vẫn còn nóng hổi đây, 5 văn tiền một cái."
Tần Chiêu vờ như không nghe thấy, vẫn chăm chú nhìn cá nhỏ trong tay, lông mày hơi nhướng lên.
Cảnh Lê lập tức hiểu ý của hắn: Không nói thật thì không được ăn.
Đây là... uy hiếp cá!
Không ngờ rằng người này lại uy hiếp một con cá, có còn thiên lý hay không hả?!!
Cảnh Lê kiên quyết không để lộ bất kỳ sơ hở nào, đôi mắt ngơ ngác nhìn nan nhân trước mặt, như thể thật sự không hiểu hắn nói gì.
Lại giả ngốc.
Ý cười bất lực thoáng qua mắt Tần Chiêu, hắn thản nhiên nói: "Hôm qua ta khóa cửa phòng từ bên ngoài rồi mới rời đi, không ai có thể vào được, càng không ai lại đi trộm một bộ y phục của ta.
"Ta biết ngươi có thể nghe hiểu ta nói gì, cơ hội cuối cùng." Tần Chiêu nói, "Ngươi biết bộ y phục đó đang ở đâu không?"
Cá chép nhỏ vẫn bất động nhìn hắn.
Cá không biết.
Mà có biết cũng không thể nói.
Tần Chiêu nhìn cậu một hồi, sau đó chuyển mắt, cầm giỏ cá chuẩn bị rời đi.
Cảnh Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/211992/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.