Tần Chiêu quên cả hít thở.
Cổ họng hắn chợt khô khốc, ngay cả giọng cũng hơi khàn: “Không, không sao.”
Thiếu niên vẫn còn đang chỉnh chỉnh y phục. Cậu kéo cổ áo, đầu ngón tay trắng nhạt lộ ra trong vạt áo dài rộng.
Tần Chiêu quay đầu đi, không dám xem tiếp.
Hắn đi về cạnh bàn cầm lấy chén trà nguội lạnh trên bàn lên uống một ngụm lớn mới dập tắt được luồng khí nóng không nói rõ cũng không tả được trong lòng.
Nhiếp chính vương không nói chuyện, Cảnh Lê cũng không dám làm gì, chờ một lúc mới nhẹ giọng gọi: “… Vương gia?”
Tần Chiêu hẳng giọng: “Sao thế?”
Cảnh Lê nhỏ giọng nói: “Ngươi… Không phải ngươi nói ta chứng minh cho ngươi xem à? Ta đã chứng minh rồi, ngươi… Ngươi đừng ăn ta được không?”
Tần Chiêu lại uống một ngụm trà nữa.
Có đôi khi hắn thật không biết tiểu yêu quái này là đơn thuần thật hay là đang cố ý câu dẫn người ta.
Hắn thân là Nhiếp chính vương, cầm quyền nhiều năm, gặp bao nhiêu người, vô luận là Hoàng đế hay trọng thần trong triều đều chưa khiến hắn tay chân luống cuống khi đối mặt, sao lại cứ hết lần này tới lần khác thất thố trước mặt thiếu niên này như thế?
Còn ra thể thống gì nữa chứ?
Ngón tay Tần Chiêu khẽ vuốt chén trà, không đợi hắn nghĩ rõ ràng thì chợt có một thanh âm kì quái vang lên.
Tần Chiêu còn chưa kịp đoán xem âm thanh ấy là gì đã ngước lên nhìn sang thiếu niên. Cậu bị hắn nhìn thì có hơi thẹn thùng che bụng: “Đói… Đói bụng.”
Vừa dứt lời thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1197094/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.