Về việc có muốn sinh đứa nữa hay không thì cả Cảnh Lê và Tần Chiêu đều có chung suy nghĩ: Thuận theo tự nhiên, không cưỡng cầu cũng không cố tránh.
Nhưng mà ngần ấy năm rồi Cảnh Lê vẫn không mang thai, có thể thấy việc đó chẳng hề dễ dàng.
Ban đầu Cảnh Lê cũng chẳng quan tâm lắm nhưng không hiểu sao sau cái hôm Tần Chiêu nhắc tới kia thì cậu cứ nhớ mãi.
Ý niệm này cứ như những hạt giống cá con gieo xuống đất, nhanh chóng nảy mầm trong lòng cậu, không thể ngăn cản.
Nghĩ thì nghĩ vậy chứ cụ thể phải làm sao thì Cảnh Lê cũng không biết.
Cậu không giống song nhi ở đây, thực tế thì lần trước mang thai lúc nào và sao lại mang thai cậu cũng không rõ lắm.
Chuyện duy nhất mà cậu có thể làm là yên lặng cầu nguyện trong lòng và…
… làm thêm mấy nháy?
Cảnh Lê len lén nhìn Tần Chiêu đang tập trung chỉnh lí văn thư.
Giờ đã khuya lắm rồi nhưng cái vị Tống học sĩ nọ lại gửi cho Tần Chiêu một đống văn thư mới, làm hại hắn phải tăng ca cho xong.
Đối phương ngồi nghiêm chỉnh, nét mặt nghiêm túc, làm việc chăm chú cẩn thận tỉ mỉ.
Còn cậu thì đang suy nghĩ vẩn vơ…
Cảnh Lê dời mắt, không hiểu sao tai lại hơi nóng.
“Cha ơi, con vẽ xong rồi nè!” Cá con trong lòng giật giật tay áo cậu, đưa bức tranh vừa vẽ xong cho cậu xem.
Trên giấy là hai con cá một lớn một nhỏ. Cá con còn chưa học vẽ nghiêm túc, chỉ là thỉnh thoảng rảnh rỗi Cảnh Lê dạy nó mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1197084/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.