Chương trước
Chương sau
Cảnh Lê không hỏi tại sao Tần Chiêu lại xuống giường, vội vàng quay đầu sang chỗ khác dùng ống tay áo lau mắt.
A Thất vẫn đứng trước mặt cậu, vẻ mặt hơi bức rức: "Tiên, tiên sinh..."
"Lui xuống đi." Tần Chiêu hơi giơ tay lên.
A Thất thật sự là cầu còn không được, nhanh chóng lui ra ngoài.
Tần Chiêu mới hạ sốt, lúc này đi lại vẫn hơi mất sức. Hắn chậm rãi bước đến phía sau Cảnh Lê: "Sao lại khóc rồi?"
"Không... Không có..." Cảnh Lê vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, cậu im lặng lấy hơi, cố gắng để giọng nói của bản thân ổn định, "Bị khói làm cay mắt."
Câu nói kia của A Thất không sai, dáng vẻ bây giờ của cậu không thể giúp gì cho bệnh tình của Tần Chiêu, ngược lại chỉ làm hắn thêm lo lắng.
Chuyện hắn cần phải lo quá nhiều rồi...
Cảnh Lê hắng giọng, quay đầu lại: "Ngươi ra ngoài đi, ở đây khói nhiều lắm. Đại phu bảo không cho ngươi xuống giường, ngươi đến đây làm gì?"
Tần Chiêu không nhúc nhích, chỉ cúi đầu nhìn cậu.
Nhìn từ góc độ này, hốc mắt đỏ hoe của đối phương căn bản không giấu được.
Bình thường Cảnh Lê không hay khóc trước mặt hắn. Lần trước khóc là khi cậu tự trách mình nóng giận nhất thời, hại ông chủ Thường vào tù, còn phải đền thêm một mạng người.
Lần trước nữa thì sao?
Tần Chiêu vậy mà không nhớ được.
Tiểu phu lang ở trong bếp một buổi chiều, trên mặt thậm chí còn dính chút tro, trông bẩn thỉu nhưng lại càng có vẻ đáng thương hơn.
Tần Chiêu khẽ thở dài, lấy khăn lau mặt cho cậu.
"Cá nhỏ biến thành mèo hoa mất rồi..." Động tác của Tần Chiêu rất nhẹ nhàng, vừa lau hai cái thì bị Cảnh Lê tránh thoát.
Cảnh Lê: "Ta tự lau là được rồi, ngươi nhanh về nằm đi."
"Ta nằm cả ngày rồi." Tần Chiêu cười nhạt, "Ta đâu có yếu đến thế."
"Ngươi mà không yếu hả..." Cảnh Lê lầm bầm, "Gió thổi một tí là bệnh. Đến khi nào cơ thể ngươi mới khỏe lên được đây?"
"Phải, là do ta mãi không khá lên được." Tần Chiêu hỏi, "Cho nên mới làm ngươi tức phát khóc?"
"Ta không..."
Tần Chiêu: "Nếu không tức giận thì sao không chịu ăn cơm?"
Cảnh Lê nghẹn lời.
Cậu ngập ngừng một lát, nhìn đi chỗ khác tức giận nói: "Quả nhiên A Thất ở phía ngươi, cái gì cũng nói, uổng công ta đối xử với hắn ta tốt như vậy."
Tần Chiêu cười không nói, đi đến trước bếp đích thân múc chén cháo cho Cảnh Lê.
"Ngươi đừng đi lung tung!"
Cảnh Lê vội vàng muốn cầm lấy cái chén nhưng bị Tần Chiêu nhẹ nhàng tránh đi: "Đừng giành với ta. Nghe lời, bây giờ ta là người bệnh."
Cảnh Lê bị hắn nói đến á khẩu, chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn múc cháo rồi dắt cậu ra ngoài.
Hai người trở về phỏng ngủ, trong phòng không một bóng người, hiển nhiên cá con đã được A Thất mang đi chỗ khác từ trước. Tần Chiêu dắt Cảnh Lê ngồi xuống cạnh bàn, múc từng muỗng cháo thổi nguội, đút cho Cảnh Lê.
"Tự ta..."
Cảnh Lê vừa đưa tay ra lại thấy chân mày Tần Chiêu khẽ nhướng, hắn ngắt lời, "Nghe lời ta."
"..."
Cảnh Lê chỉ đành ngoan ngoãn ăn cháo.
Cũng không biết ai mới là người bệnh nữa.
Hôm nay Cảnh Lê buồn bực cả một ngày, lúc này cháo trắng được đưa vào miệng mới cảm thấy đói, thậm chí bao tử còn không tự chủ mà kêu ục ục.

Tần Chiêu cười khẽ nhưng không nói gì. Hắn kiên nhẫn đút Cảnh Lê ăn xong chén cháo, sau đó lấy khăn lau miệng cho cậu, hỏi: "Ăn nữa không?"
Cảnh Lê sao dám tiếp tục để hắn đút, vội vàng lắc đầu: "No rồi."
Tần Chiêu đặt chén xuống, lại hỏi: "Vậy còn giận không?"
Cảnh Lê mím môi.
Tần Chiêu đang dỗ cậu.
Rõ ràng hắn bệnh tới khó chịu như vậy mà còn phải dỗ cậu.
Tại sao cậu luôn khiến người này phải lo lắng chứ.
Chóp mũi Cảnh Lê chua xót, không nói được chữ nào, chỉ nhanh chóng lắc đầu.
"Không giận, vậy là khó chịu rồi." Tần Chiêu dùng bụng ngón tay chạm vào khóe mắt cậu, quả nhiên cảm nhận được chút ẩm ướt, "Là do ta lại bệnh phải không?"
Cảnh Lê vẫn lắc đầu.
Hốc mắt thiếu niên còn đỏ, mang theo chút ánh nước, nhưng lại ngoan cố không muốn để nước mắt chảy xuống.
Ngón tay Tần Chiêu trượt xuống bả vai rồi cánh tay của đối phương, nắm tay Cảnh Lê ôm cậu vào lòng.
Cảnh Lê hơi kháng cự theo bản năng, lại nghe thấy Tần Chiêu trầm giọng hỏi: "Sao đây, ôm một cái cũng không được rồi hử?"
"..."
Cảnh Lê hoàn toàn không biết nên đối phó thế nào với Tần Chiêu như vậy.
Người này bình thường có thể tự đảm đương mọi việc, mỗi lần dỗ người thì luôn giả bộ vô tội, giả bộ đáng thương, khiến người khác hoàn toàn không tức giận nổi.
Cảnh Lê cam chịu đi qua, bị ôm vào lòng.
Trên người đối phương dường như luôn có mùi thuốc nhàn nhạt bao quanh, Cảnh Lê rất thích mùi hương này. Cậu vùi đầu vào vai đối phương, ngửi mùi hương khiến lòng người an tâm, vô thức cọ cọ mấy cái.
"Cuối cùng ta cũng biết dáng vẻ nũng nịu của cá con là học từ ai rồi." Tần Chiêu xoa mái tóc Cảnh Lê, nói khẽ, "Cá nhỏ, ngươi như thế này làm ta rất đau lòng."
Cảnh Lê nắm chặt ống tay Tần Chiêu.
"Nếu ngươi cảm thấy tức giận, cảm thấy tủi thân thì mắng ta." Tần Chiêu nói, "Ta không muốn thấy ngươi giấu hết mọi chuyện trong lòng, như vậy không giống ngươi."
Cảnh Lê của trước đây chưa từng như thế này.
Cậu thẳng thắn đơn thuần, không buồn không lo, cho dù có lúc có hành động bốc đồng hay gây rắc rối cũng không cố kỵ điều gì.
Tần Chiêu chính là muốn bảo vệ sự hồn nhiên này của cậu, cho nên mới có thể dốc hết sức như vậy.
Cớ sao kết quả lại luôn khiến cậu khó chịu như vậy chứ.
"... Ta không giận ngươi." Cảnh Lê nhỏ giọng nói, "Ta chỉ... chỉ lo lắng thôi."
Sức khỏe của Tần Chiêu mãi không thấy khởi sắc, Cảnh Lê thật sự không thể nào yên lòng. Điều kiện chữa bệnh ở thời đại này không được tốt lắm, đã có biết bao nhiêu người chết trong điều kiện chữa bệnh như vậy rồi. Tần Chiêu cứ tiếp tục như thế thì khi nào mới có thể khỏe lại đây?
Lúc nào người này cũng vất vả vì nhiều chuyện như vậy
Cảnh Lê lo lắng lại không tìm được cách giải quyết, chỉ có thể giận chính mình mà thôi.
Cậu thậm chí không dám nói với Tần Chiêu, sợ rằng sẽ khiến hắn buồn bực hơn.
"Tần Chiêu, chúng ta đừng thi nữa được không?" Cảnh Lê nói, "Cứ như bây giờ cũng rất tốt mà. Tiền nhuận bút của ta và tiền dạy học của ngươi cũng cao rồi, chúng ta như thế này cũng có thể sống rất tốt."
Tần Chiêu nghe cậu nói vậy cũng không quá kinh ngạc, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Có phải những lời này đã nén trong lòng từ rất lâu rồi không?"
Cảnh Lê trầm mặc một lát, gật đầu: "Ừ."
"Nhìn ra được." Tần Chiêu nói, "Lúc trước ngươi rất mong ta thi đậu công danh, nhưng bây giờ mỗi lần nhắc tới vào kinh thì ngươi đều không vui. Rõ ràng nhà chúng ta đã không còn túng thiếu như trước nhưng ngươi vẫn rất cố gắng nghĩ cách kiếm tiền, không chỉ muốn chứng minh bản thân mà còn muốn chứng minh cho ta thấy, đúng không?"
Cảnh Lê: "Ta..."
Lúc trước đúng là cậu mong đợi Tần Chiêu công thành danh toại, cậu cảm thấy Tần Chiêu tài giỏi như vậy, không nên bị mai một ở nơi nhỏ bé này. Thế nhưng một bước lên trời không tồn tại trong thực tế, tài hoa hơn người như Tần Chiêu cũng chỉ có thể làm đến nơi đến chốn, từng bước leo ra khỏi vũng bùn.
Mấy năm nay cậu đã chứng kiến Tần Chiêu vất vả cực nhọc vì mục tiêu này, cậu hối hận rồi.
Thậm chí Cảnh Lê còn cảm thấy nếu ban đầu cậu ngăn cản Tần Chiêu tham gia thi Huyện, có phải bọn họ có thể vĩnh viễn ở lại trong sơn thôn nhỏ kia không. Có thể cuộc sống sẽ bần hàn, thế nhưng lại an ổn bình yên.
Chuyện đến bây giờ đã không thể quay đầu, Cảnh Lê chỉ có thể dùng cách của mình để giải quyết. Cậu cảm thấy nếu như cậu ưu tú, nếu cậu có thể chứng minh cho Tần Chiêu thấy rằng họ có thể sống cuộc sống tốt đẹp, có phải tất cả sẽ dừng lại không?
"Ta biết cả rồi." Tần Chiêu khẽ thở dài, ôm Cảnh Lê chặt hơn, "Tất cả những gì ngươi làm, ta biết hết."

"Nhưng..."
Hình như không giúp được gì.
Hắn cảm thấy dường như trong lúc vô tình, Cảnh Lê càng lúc càng cách xa mình. Rõ ràng bọn họ đang ở cạnh nhau nhưng lại như có gì đó ngăn cách.
"Cá nhỏ, ta rất yêu ngươi." Tần Chiêu vuốt nhẹ tóc mai của Cảnh Lê, dịu dàng nói, "Chỉ có chuyện này ngươi vĩnh viễn không cần hoài nghi."
"Còn những chuyện khác nếu ngươi muốn biết, bây giờ ta có thể nói cho ngươi. Đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi."
Cảnh Lê ngẩn người.
Cậu ngồi thẳng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú gầy gò của Tần Chiêu.
Ánh mắt đối phương lúc nói chuyện rất dịu dàng, cũng rất chân thành. Không thể không nói, Tần Chiêu thật sự rất biết cách làm cậu an lòng, cho dù hắn không nói gì nhiều, cũng không làm quá nhiều chuyện nhưng vẫn luôn có cách khiến cậu bình tĩnh lại.
Tay Cảnh Lê bị Tần Chiêu nắm, cậu cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay đối phương, nhẹ nhàng nói: "Ta biết rồi."
"Ta sẽ không nghĩ lung tung nữa, ngươi đừng lo." Cảnh Lê nói, "Bây giờ quan trọng nhất là sức khỏe của ngươi. Những chuyện khác đợi sau này ngươi khỏe rồi chúng ta từ từ nói."
Có thể là do hôm nay Tần Chiêu đột nhiên phát sốt khiến cậu hơi đa sầu đa cảm.
Bây giờ bình tĩnh lại mới nhận ra đây không phải là lúc nên làm mình làm mẩy. Cho dù có lời gì muốn nói thì cũng phải đợi đến khi Tần Chiêu khỏe lại mới được.
Tần Chiêu: "Nhưng không phải ngươi..."
"Cứ như vậy đi. Chúng ta trao đổi được không?" Cảnh Lê ngắt lời hắn, "Thực ra ta cũng có một bí mật vẫn luôn giấu ngươi, đợi sau khi ngươi khỏi bệnh thì chúng ta dùng bí mật đổi bí mật, như vậy mới công bằng."
Tần Chiêu vốn không để ý bí mật của Cảnh Lê là gì, thế nhưng khi nghe cậu nói vậy thì bật cười: "Vậy cũng được. Nghe ngươi hết."
Sau khi nói hết ra, cuối cùng Cảnh Lê cũng gỡ bỏ được gút mắc trong lòng, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Cậu đứng dậy kéo Tần Chiêu về giường: "Nhanh nằm xuống đi, đại phu không cho ngươi tự tiện xuống giường!"
"Ta biết rồi..."
Tần Chiêu mặc cho cậu kéo mình đi, nhưng vào lúc này cánh cửa bị ai đó gõ nhẹ.
Hai người nhìn nhau, Cảnh Lê quay đầu ra mở cửa.
A Thất ôm cá con đứng bên ngoài, trực tiếp nhìn về phía Tần Chiêu trong phòng: "Tiên sinh, có khách quý đến nhà muốn gặp ngài."
"... Người nọ nói mình họ Đặng?"
Vào giờ này mà tới gặp Tần Chiêu?
Cảnh Lê nhíu mày, đang định kêu A Thất đuổi người đi thì lại nghe Tần Chiêu thản nhiên nói: "Ta biết rồi. Ngươi dẫn hắn đến thư phòng đợi ta."
A Thất 'vâng' một tiếng, đưa cá con cho Cảnh Lê rồi xoay người rời đi.
Trong phòng vang lên tiếng quần áo ma sát, Tần Chiêu lấy một cái áo khoác từ trong tủ ra.
"Người này là ai vậy?" Cảnh Lê hỏi.
Trong lúc Tần Chiêu bị bệnh chưa từng tiếp khách, đây là quy tắc của nhà này, cho dù Tri phủ đại nhân có đến thì cũng không nhất định là sẽ gặp được hắn. Nhưng người lần này lại khiến Tần Chiêu thay quần áo đến thư phòng.
... E là thân phận không bình thường?
Động tác của Tần Chiêu hơi khựng lại, nói đúng sự thật: "Tuần phủ Đặng Thiên Hữu."
Cảnh Lê hơi kinh ngạc.
Đó không phải là người tổ chức Lộc Minh yến hôm nay sao?
Nhưng Tần Chiêu không nói thêm nữa, hắn nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề rồi quay người hôn lên gò má của Cảnh Lê: "Ta đã hứa sẽ không gạt ngươi, nhưng hiện giờ không kịp nói rõ. Ta đi gặp hắn ta trước, trở lại sẽ nói hết cho ngươi nghe."
Nói xong cũng không đợi Cảnh Lê đáp lại đã đi ra khỏi phòng ngủ.
Cảnh Lê ôm cá con đứng trong phòng, một lớn một nhỏ nhìn bóng lưng của Tần Chiêu, sau đó đồng thời quay đầu nhìn nhau.
"Con có cảm thấy hơi lạ không?" Cảnh Lê hỏi, trong lòng có một suy đoán.
Cá con cũng cau mày, nặng nề hừ một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.