Cảnh Lê không hỏi tại sao Tần Chiêu lại xuống giường, vội vàng quay đầu sang chỗ khác dùng ống tay áo lau mắt.
A Thất vẫn đứng trước mặt cậu, vẻ mặt hơi bức rức: "Tiên, tiên sinh..."
"Lui xuống đi." Tần Chiêu hơi giơ tay lên.
A Thất thật sự là cầu còn không được, nhanh chóng lui ra ngoài.
Tần Chiêu mới hạ sốt, lúc này đi lại vẫn hơi mất sức. Hắn chậm rãi bước đến phía sau Cảnh Lê: "Sao lại khóc rồi?"
"Không... Không có..." Cảnh Lê vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, cậu im lặng lấy hơi, cố gắng để giọng nói của bản thân ổn định, "Bị khói làm cay mắt."
Câu nói kia của A Thất không sai, dáng vẻ bây giờ của cậu không thể giúp gì cho bệnh tình của Tần Chiêu, ngược lại chỉ làm hắn thêm lo lắng.
Chuyện hắn cần phải lo quá nhiều rồi...
Cảnh Lê hắng giọng, quay đầu lại: "Ngươi ra ngoài đi, ở đây khói nhiều lắm. Đại phu bảo không cho ngươi xuống giường, ngươi đến đây làm gì?"
Tần Chiêu không nhúc nhích, chỉ cúi đầu nhìn cậu.
Nhìn từ góc độ này, hốc mắt đỏ hoe của đối phương căn bản không giấu được.
Bình thường Cảnh Lê không hay khóc trước mặt hắn. Lần trước khóc là khi cậu tự trách mình nóng giận nhất thời, hại ông chủ Thường vào tù, còn phải đền thêm một mạng người.
Lần trước nữa thì sao?
Tần Chiêu vậy mà không nhớ được.
Tiểu phu lang ở trong bếp một buổi chiều, trên mặt thậm chí còn dính chút tro, trông bẩn thỉu nhưng lại càng có vẻ đáng thương hơn.
Tần Chiêu khẽ thở dài, lấy khăn lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1197060/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.