Ngoại ô phủ thành có một rừng lá phong. Vào tháng chín hàng năm, nhìn từ trên cao xuống sẽ thấy khắp núi phủ đầy lá phong đỏ như lửa, trải dài vô tận.
Tần Chiêu cho xe ngựa dừng ở chân núi, tìm dân bản địa thuê một con ngựa nâu quen đi đường núi, cưỡi ngựa đưa Cảnh Lê và cá con lên núi.
Hắn đã hỏi trước địa hình ở đây, con đường mà bọn họ đang đi tương đối bằng phẳng, rất thích hợp để ngắm lá phong mùa thu.
Ánh mặt trời bị ngọn cây rậm rạp che khuất, gió chầm chậm thổi, thật là thoải mái.
Cảnh Lê được Tần Chiêu ôm phía trước, trong lòng cậu thì ôm cá con. Trong tay nhóc con đang cầm lá phong đỏ mà Tần Chiêu vừa đưa cho, vui vẻ vẫy qua vẫy lại.
Vượt qua một ngọn đồi, con ngựa nâu thở mạnh phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Cảnh Lê vẫn còn sợ cưỡi ngựa, lập tức ôm cá con thật chặt, căng thẳng hỏi: "Có phải nó mệt rồi hay không?"
Loài ngựa này được huấn luyện để kéo xe kéo hàng, sao lại dễ mệt như thế được. Tần Chiêu thấy Cảnh Lê hơi sợ hãi, cố ý nói: "Chắc là do ngươi nặng quá đó."
Cảnh Lê như có điều suy nghĩ, gật đầu, cúi đầu nghiêm túc nói với cá con: "Cá con, con nghe rõ chưa hả, con nặng quá đó."
Cá con vô tội chớp chớp mắt.
Cách đó không xa có một dòng suối nhỏ, hai người nghỉ ngơi cạnh bờ suối một lát. Con ngựa nâu ung dung nhàn nhã ăn cỏ dại bên bờ, Cảnh Lê cúi người lấy một ít nước từ dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1197058/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.