Sau ngày Cố gia mở tiệc, thiếu gia Quý gia Quý Tri Phi chủ động tới gặp quan phủ, thú nhận bản thân đã dùng tiền thuê hung thủ giết người, âm mưu cướp cửa hàng. Tri phủ lập tức coi đây là manh mối để điều tra, chỉ dùng bảy ngày ngắn ngủi đã bắt được hung phạm, trả lại sự trong sạch cho ông chủ Thường. Ngày ông chủ Thường được thả, Tần Chiêu và Cảnh Lê đến nha môn đón ông ta. Bị giam trong ngục gần nửa tháng, ông ta như già thêm vài tuổi, hai bên thái dương đều có tóc bạc. Nhà lao phủ nha điều kiện không tốt, người bình thường vào đó mấy ngày còn như bị lột một tầng da, huống chi ông chủ Thường vừa phải trải qua biến cố gia đình. Cũng may Tần Chiêu từng bảo Cố Trường Châu chuyển lời tới Tri phủ đại nhân, nhờ đối đãi tử tế với ông chủ Thường, bởi vậy dù ông ta có ốm cũng không lo để lại bệnh gì nghiêm trọng. Ông chủ Thường vừa nhìn thấy họ đã trịnh trọng hành lễ với: "Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị." Lúc ở trong ngục ông ta không nhận được nhiều tin tức, nhưng từ việc Tần Chiêu đánh trống minh oan đòi tra lại bản án của ông ta tới việc Quý Tri Phi tự thú, ông ta đã đoán được tất cả đều nhờ hai người họ trợ giúp. Nếu không có bọn họ nhúng tay, hiện giờ ông ta đã bị xử tử vì tội giết người lâu rồi. "Chúng ta không làm gì cả, ông chủ Thường không cần khách khí." Cảnh Lê đỡ ông chủ Thường dậy, lại lấy ra một tấm bùa bình an đưa cho ông ta, "Đây là ngày hôm qua ta đến miếu cầu giúp ngươi, mang trên người để đuổi vận xui." Ông chủ Thường cảm kích nói: "Tiên sinh có tâm." "Còn có thứ này, cũng nên vật về chủ cũ." Tần Chiêu đưa tờ khế đất cho ông ta. Sau khi Quý Tri Phi nhận tội, tờ khế đất này từng được coi là vật chứng trên công đường, bây giờ hung phạm đã sa lưới, Tri phủ bèn giao thứ này cho Tần Chiêu, nhờ hắn chuyển lại cho ông chủ Thường. Ông chủ Thường vừa trông thấy thứ này, hốc mắt lập tức đỏ lên. Một tờ khế đất nho nhỏ lại làm phát sinh nhiều chuyện như vậy, còn khiến đệ đệ ruột của ông ta mất mạng. Cho dù bây giờ hung phạm đã sa lưới, người chết cũng không sống lại được. Nhất thời trong lòng ông chủ Thường ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Nhận ra bản thân đang thất thố, ông ta nghiêng đầu dùng ống tay áo lau mắt, nhận lấy tờ khế đất: "Đa tạ, đa tạ." Tần Chiêu làm chủ, mời ông chủ Thường một bữa cơm. Lúc đang ăn, Tần Chiêu hỏi: "Ông chủ Thường có tính toán gì tiếp theo không?" "Còn có thể tính toán gì được nữa, ngày tháng vẫn cứ phải trôi qua thôi." Ông chủ Thường cười khổ, "Quay về dọn dẹp một chút, nhanh chóng khai trương một lần nữa. Sau này giữ gìn khuôn phép, tránh lại chọc tới thị phi." "Đừng nói như vậy." Cảnh Lê lên tiếng, "Chuyện này đâu phải ngươi sai." "Nhưng chuyện này do ta mà ra." Ông chủ Thường quay đầu nhìn bầu trời xanh trong như được gột rửa ngoài cửa sổ, "Chiêu Ly tiên sinh, ta cũng là người đọc sách. Dù ta không tài hoa như Tần tiên sinh nhưng ta tự thấy mình vẫn có tiết tháo và khí khái của một văn nhân, không muốn nhẫn nhịn để giữ toàn mạng sống. Có điều bây giờ ta mới nhận ra, những thứ kia căn bản không đáng để nhắc tới trong cái thế đạo này. Suốt khoảng thời gian đó ta luôn nghĩ, nếu lúc trước ta bằng lòng để Quý gia mua lại cửa hàng, cầm tiền dẫn đệ đệ về quê, liệu có phải mọi chuyện đã khác rồi không? Tiếc thay..." Ông ta nhắm mắt lại, "Hôm bị giam vào ngục ta đã nghĩ mình không thể sống sót trở ra, nhưng nếu bây giờ đã thoát nạn, vậy ngày sau phải sống cho tốt, cũng coi như không phụ ân tình mà hai vị dành cho kẻ hèn này." Cảnh Lê định tiếp tục khuyên lại bị Tần Chiêu nhẹ nhàng kéo lại. Tần Chiêu nâng chén, lấy trà thay rượu, nói: "Ngày sau còn dài, chúc ông chủ Thường buôn may bán đắt, vạn sự trôi chảy." "Nhờ cát ngôn của ngài." Thường lão bản chạm chén với hắn, cười nói: "Lúc ở trong ngục ta nghe nói sách mới ra của Chiêu Ly tiên sinh bán rất chạy, nhiều người đang mong tái bản. Chờ cửa hàng nhỏ của kẻ hèn khai trương một lần nữa, lập tức sẽ tiến hành." Ăn cơm xong, ông chủ Thường cáo từ hai người, đi về phía tiệm sách. Tần Chiêu nắm tay Cảnh Lê quay về nhà. Trên đường về vừa hay đi qua cửa hàng của Quý gia, tiệm tơ lụa một thời buôn bán nhộn nhịp hiện nay lại vô cùng vắng vẻ, người đi đường từ xa trông thấy đã tránh sang đường vòng. Chuyện về Quý Tri Phi mấy hôm nay đã truyền khắp phủ thành, ảnh hưởng nặng nề tới danh dự nhà họ Quý. Nghe nói hôm Quý Tri Phi bị bắt vào nhà lao, Quý lão gia ngã bệnh không dậy nổi, Quý gia từng là phú hào một phương sau này lại không biết phải đi về đâu. Cảnh Lê hơi thất thần nhìn tiệm tơ lụa quạnh quẽ kia. Tần Chiêu hỏi: "Nghĩ gì thế?" "Không có gì." Cảnh Lê cúi đầu, nhỏ giọng đáp, "Ta vốn tưởng tra ra chân tướng, bắt hung phạm đền tội là chuyện hết sức đáng mừng, nhưng không rõ vì sao... lại cảm thấy không tài nào vui vẻ nổi." "Bởi vì người chết không thể sống lại." Tần Chiêu nói, "Báo thù cũng thế, đòi công bằng cũng vậy, chỉ khi còn sống mới có ý nghĩa." Cảnh Lê trầm mặc. "Nhưng nỗ lực của ngươi không phải đều là vô nghĩa." Tần Chiêu nắm chặt tay Cảnh Lê, ngữ khí đầy dịu dàng, "Ngẫm lại mà xem, nếu lần này ngươi không nhúng tay, sao ông chủ Thường có thể bình an rời khỏi phủ nha? Ngươi đã cứu được một mạng người, đừng suy nghĩ lung tung nữa." "Ừm." Cảnh Lê nhẹ nhàng đáp lại.
Không phải Cảnh Lê không hiểu đạo lý đó, nhưng đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp đối mặt với loại chuyện này, cũng là lần đầu tiên cậu đích thân lĩnh hội sự bất công của thế đạo này đối với dân thường, tự mình trải nghiệm khác hẳn lúc đọc trong thoại bản, khiến người ta càng thêm băn khoăn. Cảnh Lê âm thầm thay đổi khẩu khí, đè cảm xúc ức chế trong lòng lại. "Tần Chiêu, dường như ta đã hiểu vì sao ngươi lại khăng khăng muốn đến kinh thành." Lúc bước qua cửa, Cảnh Lê đột ngột lên tiếng, "Thế đạo này, nếu như không tìm cách leo lên cao thì lúc bị ức hiếp chỉ có thể yên lặng chịu đựng, có phải vậy không?" Bước chân Tần Chiêu ngừng lại. Cảnh Lê nghiêng đầu nhìn nam nhân cao gầy bên cạnh, chớp chớp mắt: "Bởi vậy, để không bị người khác ức hiếp, chúng ta càng phải nỗ lực hơn mới được." Tần Chiêu cười rộ lên: "Ngươi nói đúng. Để không bị ức hiếp, chúng ta càng phải nỗ lực hơn." . Việc Quý Tri Phi thuê hung thủ giết người ầm ĩ truyền ra khắp phủ thành. Chẳng bao lâu quan phủ dán bố cáo, hung phạm giết ngươi bị phán sau thu vấn trảm, còn Quý Tri Phi vì chủ động nhận tội nên bị phán lao dịch ngồi tù, nhặt về được một cái mạng. Lại qua mấy hôm, Quý lão gia mượn cớ thân thể không khỏe, xin Cố Trường Châu cho được từ chức, bán hết tất cả cửa hàng của Quý gia, sau này không tham dự vào chuyện kinh thương nữa. Quý gia phong quang vô hạn của phủ thành cứ như vậy dần dần mai danh ẩn tích. Ông chủ Thường theo đúng hứa hẹn của mình, nhanh chóng khai trương tiệm sách lần nữa, đồng thời tái bản cả hai tập 'Mộng đàm tiểu ký'. Lần này, người đọc kinh ngạc nhận ra bìa sách của 'Mộng đàm tiểu ký' đã thay đổi. Trên tờ bìa màu lam nhạt không còn là cái tên được in một cách đơn giản nữa mà chuyển thành mấy chữ thư pháp tuyệt đẹp. Đường nét nước chảy mây trôi, cứng cáp hữu lực. Người đọc sách đa phần đều có hiểu biết, vừa liếc mắt đã bị mấy chữ đề danh này hấp dẫn, nhất thời số lượng thoại bản được bán ra lại tăng thêm vài lần. Một đoạn thời gian rất dài sau đó, phố lớn ngõ nhỏ tại phủ thành đều thảo luận xem mấy chữ đề danh của 'Mộng đàm tiểu ký' là do Chiêu Ly tiên sinh kia viết hay là do vị đại nhân nào khác hạ bút. Đối với việc này, Cảnh Lê có phần bất mãn. "Danh tiếng của ta đều bị ngươi cướp sạch!" Cảnh Lê nói. Lúc này Tần Chiêu đang ở thư phòng đọc sách, thấy tiểu phu lang nhà mình hùng hổ tới hỏi tội, chỉ đành buông sách làm bộ bất đắc dĩ: "Vậy phải làm thế nào bây giờ, hay là bảo ông chủ Thường bỏ hết bìa sách mới đi?" Cảnh Lê "a" một tiếng, lắc đầu: "Vẫn nên thôi đi." Trước đó chính cậu bảo Tần Chiêu viết mấy chữ lưu niệm, chẳng lẽ viết quá đẹp là cái tội của hắn hay sao? Cảnh Lê đâu có biết khi viết ra mấy chữ kia Tần Chiêu đã phải thu liễm dăm phần tài hoa. Mấy bức tranh chữ do hắn hạ bút từ lúc còn cầm quyền vẫn đang được lưu truyền rộng rãi trong giới văn nhân đến tận bây giờ, bị người ta tranh nhau bắt chước. Tần Chiêu nghĩ tới đây, cười hỏi: "Thế sau này còn dùng loại bìa sách này nữa không?" "Đương nhiên là có." Cảnh Lê giận dỗi đáp. Phải biết 'Mộng Đàm' nổi tiếng không chỉ nhờ vào bìa sách, trước khi tái bản sách này đã rất được hoan nghênh tại phủ thành. Việc Tần Chiêu đề tên ngoài bìa chỉ như dệt hoa trên gấm. Còn lâu cậu mới sợ bị đoạt mất danh tiếng. Tần Chiêu vỗ vỗ vị trí bên cạnh, gọi Cảnh Lê đến ngồi, kéo người vào trong ngực: "Nếu ngươi thật sự để ý như vậy, sao không trực tiếp thừa nhận thân phận của mình?" "Phiền phức." Cảnh Lê cầm một miếng bánh ngọt trên bàn nhét vào miệng, hàm hồ nói, "Cứ như bây giờ ta còn chưa đọc hết thư từ được đưa tới chỗ ông chủ Thường, nếu để lộ thân phận thì chưa biết sẽ như thế nào." Tần Chiêu gật gù: "Cũng đúng, bây giờ cá nhỏ nhà ta cũng coi như là ngươi có tiếng ở phủ thành rồi." Hiện tại danh khí của Chiêu Ly tiên sinh rất cao, không kém Tiểu tam nguyên Tần Chiêu là mấy. Có điều, thân phận thực sự của cậu liệu có thể tiếp tục che giấu nữa không? Trong lòng Tần Chiêu hơi hoài nghi. Qua sự kiện liên quan tới Quý Tri Phi, quả thực có vài người đã biết được thân phận thật của Cảnh Lê, Tần Chiêu phải bảo Cố Trường Châu nhúng tay mới tạm thời che đậy được chân tướng. Nhưng hôm nay thanh danh của "Chiêu Ly tiên sinh" đã nở rộ, việc để lộ tiếng gió chỉ là sớm hay muộn thôi. Tần Chiêu vừa định nhắc nhở Cảnh Lê mấy câu đã bị cậu đánh gãy: "Ta không quấy rầy ngươi nữa, còn mấy tháng là phải tham dự thi Hương rồi, ngươi chú tâm ôn tập đi, ta dẫn con ra ngoài chơi." Bây giờ đã là cuối tháng ba, còn bốn năm tháng nữa là tới tháng tám, kỳ thi Hương được tổ chức ở kinh thành, độ khó và áp lực tranh đấu đều cao hơn so với thi Phủ rất nhiều, ngay cả Tần Chiêu cũng không thể tùy ý ứng đối như lúc trước. Cảnh Lê lách khỏi lồng ngực Tần Chiêu, thuận tay cầm thêm một miếng bánh ngọt. Vừa mới đến cửa đã bị nhóc cá con tóm gọn. "Cha... Cha!" Cá con ôm đùi Cảnh Lê, mềm mại ngửa đầu gọi. Cảnh Lê đưa miếng bánh ngọt vừa lấy cho nó, nói: "A cha đang đọc sách, chúng ta đừng quấy rầy a cha, cha dẫn con ra ngoài chơi."
Cá con: "Được nha!" Gần đây cá con học nói nhanh hơn, đã có thể nói được vài câu đơn, phát âm cũng rõ ràng hơn nhiều. Giọng của đứa nhỏ vừa mềm mại vừa ngọt ngào, đáng yêu muốn chết, Cảnh Lê xoa đầu nhóc con, dẫn nó ra ngoài. Thời tiết ngày xuân ở phủ thành ấm lên, người đi đường cũng nhiều hơn. Cảnh Lê dẫn cá con đến cạnh hồ, ngang qua một quán trà. Những chủ quán nhỏ ở phủ thành này đều lâu dần thành quen, cũng coi như quen biết Cảnh Lê. Trông thấy Cảnh Lê, ông chủ ló đầu ra từ trong quán: "Hôm nay Tiểu Lê ra ngoài à, có muốn tới đây ngồi uống trà không?" Cảnh Lê chỉ muốn dẫn cá con tới cạnh hồ, đang định lắc đầu thì chợt nghe trong quán có người hô to: "Các ngươi thấy gì chưa, trên 'Giang Lăng tiểu báo' có nói bọn họ đã biết thân phận thật sự của Chiêu Ly tiên sinh." Cảnh Lê nghiêng đầu nhìn sang. Nam nhân kia nhìn khá quen mắt, chắc là người sống ở gần đây. Trên tay hắn ta là một phần của tờ tiểu báo. Tờ báo nọ tên là 'Giang Lăng tiểu báo', năm ngày ra một lần, viết về những tin tức lớn nhỏ mới xảy ra ở phủ thành. Trên danh nghĩa thì 'Giang Lăng tiểu báo' là do tư nhân làm, thực tế lại có quan phủ nâng đỡ, rất được bá tánh phủ thành tin tưởng. Cảnh Lê xưa nay không có thói quen đọc báo, giờ nghe hắn ta nói lại cảm thấy hứng thú: "Vậy trên đó nói thế nào?" "Ngươi xem đi." Nam nhân đặt tờ báo xuống bàn cho Cảnh Lê xem, "Tác giả bài báo này nói gần đây bọn họ hỏi thăm rất nhiều người, cơ bản đã lần ra được thân phận thật của Chiêu Ly tiên sinh, không lâu sau sẽ công khai." "Hứ, nói như thế ai chẳng nói được." Bàn bên cạnh có người xen vào: "Hơn một tháng nay không biết có bao nhiêu người tự nhận đã biết được thân phận thật của Chiêu Ly tiên sinh, nhưng thực tế thì sao, đến bây giờ ngay cả bức họa cũng chẳng có." "Thật ra ta cũng nghĩ như vậy." Nam nhân đọc báo kia cười ha hả, "Hơn nữa, các ngươi nhìn tên tác giả này đi, gì mà Thanh Sơn Quân, chưa từng nghe qua, không rõ là người phương nào." "Chắc hắn cố ý viết như vậy cho người ta để ý thôi." "Đúng thế, đúng thế." Mọi người ngươi một lời ta một câu, sôi nổi bàn tán, chợt nghe một thanh âm thiếu niên trong trẻo chen vào: "Các ngươi nói nhảm gì vậy!" Cảnh Lê nhìn qua. Đó là một thiếu niên dáng vẻ thanh tú, tuổi tác xấp xỉ với Cảnh Lê, màu da rất trắng, ngũ quan thiên về mềm mại đáng yêu. Có điều trên mặt không có nốt chu sa. Tuy nốt chu sa không nhất định phải nằm trên mặt, không thể lấy đó để phán đoán giới tính của đối phương, thế nhưng từ giọng nói của y, Cảnh Lê gần như có thể kết luận người này là một song nhi. Thiếu niên ngồi phía bên cạnh quán, trước mặt để một ấm trà cùng một ít bánh ngọt đặt trên giấy dầu, dường như đã ngồi ở đây một lúc lâu. Chỉ vì y vẫn luôn rất an tĩnh nên không ai để ý tới y. Người vừa đưa ra nghi ngờ kia bèn hỏi: "Sao ngươi biết bọn ta nói nhảm?" Thiếu niên bị hỏi gương mặt đỏ bừng lên: "Các ngươi không biết chân tướng nội tình, vậy chẳng phải nói nhảm thì là gì?" "Ồ? Vậy ngươi biết sao?" Người kia lại hỏi, "Hay ngươi chính là Thanh Sơn Quân, hoặc thật ra ngươi chính là Chiêu Ly tiên sinh?" "Ta... Ta không phải..." Thiếu niên hoảng sợ né tránh tầm mắt, nhỏ giọng đáp. Mọi người "ha" một tiếng, cười vang một trận, không để ý tới y nữa. Cảnh Lê cũng không đặt chuyện này trong lòng, định dẫn cá con rời đi. Thế nhưng đứa nhỏ lại không chịu nhúc nhích. Nhóc con đứng ngây tại chỗ, nhìn bánh ngọt nằm trên bàn của thiếu niên, ngước lên vô tội chớp chớp mắt với Cảnh Lê. Mấy loại bánh ngọt kia Cảnh Lê chưa từng trông thấy ở phủ thành, mỗi cái đều bóng bẩy tinh xảo, trong suốt lấp lánh, tạo thành hình con thỏ, thoạt nhìn rất ngon miệng. Cảnh Lê không nhịn được, theo bản năng nuốt nước miếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]