Cố Hoành bây giờ sợ Tần Chiêu muốn chết, nhanh chóng nói một câu "không có gì" rồi quay người vùi đầu vào trong sách.
Cảnh Lê bị bỏ lại đối mặt một mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Chiêu đi vào phòng, đưa tay nắm lấy bờ vai cậu.
"Nói nghe xem, muốn đi đâu hả?"
Cảnh Lê mấp máy môi, vô thức giấu đồ trong tay ra sau lưng.
Tần Chiêu hiển nhiên cũng nhìn thấy động tác nhỏ này của cậu.
Trước mặt học trò, Tần Chiêu không so đo với cậu, nghiêng đầu nói với Cố Hoành: "Đọc lại bài văn ta giao cho ngươi thêm một lần, sau đó ngươi có thể đi."
Cố Hoành lập tức vội vàng gật đầu đồng ý.
"Còn nữa, ba ngày sau chính là thi Huyện, mấy ngày nay không nên học quá nhiều, thả lỏng nhiều hơn một chút." Tần Chiêu lại dặn dò nói.
Cố Hoành: "Vâng, ta đã biết."
Tần Chiêu thu hồi ánh mắt, nắm tay Cảnh Lê kéo người ra khỏi cửa.
Đợi khi hai người ra ngoài, Cố Hoành lòng đầy sợ hãi nói: "Không phải chỉ là hẹn nhau đi sòng bạc thôi sao, vậy mà cũng ghen được..."
Tần Chiêu dẫn Cảnh Lê về phòng ngủ ở hậu viện.
Nhóc cá con nằm ở trên giường, đang ôm chăn mềm ngủ say.
Trẻ con tuổi này cần ngủ nhiều, cộng thêm việc biến thành hình người cũng tiêu hao tinh lực, tối thiểu một ngày phải ngủ đủ bảy tám canh giờ.
Tần Chiêu giúp nhóc con dém chăn, quay đầu lại thì thấy Cảnh Lê vẫn thành thật đứng ngoài cửa, không khỏi bật cười.
Đã qua bao lâu rồi, lúc làm sai chuyện gì vẫn cứ chột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1197046/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.