Ba người trong nhà cùng ngẩn ra.
Trần Ngạn An kinh ngạc trợn tròn hai mắt, ngã xuống khỏi ghế: "Nó nó nó..."
Đứa bé trên đất lớn tầm vài tháng tuổi, nằm sấp mà chưa thạo lắm, làn da bóng loáng trắng nõn, không có chiếc vảy cá nào.
Hiển nhiên là biến hình lần đầu giỏi hơn cha nó nhiều lắm.
Cá con chậm rãi ngẩng đầu, người bé trông thấy là Tần Chiêu. Đôi mắt bé vừa tròn vừa to, con ngươi đen nhánh trong suốt, lông mày và sống mũi loáng thoáng trông giống Tần Chiêu. Bé vươn cánh tay như ngó sen của mình quơ quơ với hắn.
"A... a..."
Dường như bé còn chưa nhận ra bản thân mình thay đổi, bị âm thanh mình nói ra làm cho giật thót, nhìn thấy bàn tay mập mạp nho nhỏ thì ngơ ngác nghiêng đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện vẻ nghi ngờ, lông mày càng nhíu càng chặt, nước mắt trào dâng.
Bé con trần như nhộng nằm trên mặt đất oa một tiếng bật khóc.
Tiếng khóc của trẻ con làm ba người lớn tỉnh lại, Tần Chiêu phản ứng đầu tiên vội bước tới ôm bé con lên: "Đừng sợ, đừng sợ, phụ thân đây."
Không dỗ còn được, bé cưng vừa được phụ thân ôm vào lòng an ủi càng khóc dữ hơn.
Loài cá không phát ra âm thanh, từ sau khi sinh cá con đến giờ Cảnh Lê mới được nghe tiếng con khóc lần đầu, trong lòng khó chịu muốn chết. Cậu muốn ôm con vào lòng, lại sợ con khóc to hơn nên tay chân luống cuống không biết làm gì.
Trần Ngạn An hãy còn ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1197031/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.