Lời này của Cảnh Lê dĩ nhiên là nói mò.
Vinh Thân vương rốt cuộc là ai, dáng dấp đẹp hay không, cậu đã chẳng còn nhớ rõ. Nhưng cậu vẫn nhớ ban đầu người đó đối với cậu rất tốt, cũng nhớ bản thân đã từng đợi và chờ mong hết ngày này qua tháng nọ.
Nhưng mà những chuyện kia đều là quá khứ rồi.
Năm đó cậu nhỏ như vậy, có thiện cảm với người đó phần lớn chỉ là yêu thích của trẻ con. Cậu cũng không hy vọng vì một cố nhân mà khiến Tần Chiêu không vui.
Xin lỗi Vinh thân vương.
Cảnh Lê thầm nghĩ trong lòng như vậy, lo lắng Tần Chiêu không tin cậu nên còn muốn tiếp tục bày tỏ thái độ, ai ngờ lại được Tần Chiêu cúi đầu hôn xuống.
Giọng nói của Tần Chiêu có chút bất đắc dĩ: "Ta biết ngươi ghét hắn bao nhiêu, không cần nói nữa."
Cảnh Lê vô tội vừa cẩn thận nhìn hắn vừa chớp chớp mắt: "Vậy ngươi không tức giận chứ? Ta không thích người khác, chỉ thích ngươi, ngươi tin ta nha."
Chỉ thích ngươi.
Lúc thiếu niên nói lời này, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu bóng dáng Tần Chiêu, trông vừa chuyên tâm vừa đáng yêu.
Tần Chiêu bị dáng vẻ này của cá nhỏ nhà mình làm mềm lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại: "Ừ, ta tin."
Lúc này Cảnh Lê mới thấy yên tâm, cúi đầu vùi đầu vào ngực Tần Chiêu, ngáp một cái.
Mấy ngày này đi đường vất vả, quả thực khiến cậu bây giờ có chút không chịu nổi, Cảnh Lê nhắm mắt, tìm tư thế thoải mái vùi trong ngực Tần Chiêu, không bao lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1197014/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.