Chuyển ngữ: Mây
Chỉnh sửa: Sunny
Sau một trận gà bay chó sủa, Tần Chiêu dắt Cảnh Lê về nhà.
"Ngươi đã là người rồi sao lại còn sợ mèo?" Tần Chiêu thở dài.
Cảnh Lê nhỏ giọng nói: "Từ khi ta còn là người thì đã rất sợ rồi..."
"Ngươi nói cái gì?"
"Không có gì hết." Cảnh Lê hắng giọng, chính trực nói: "Mèo đáng sợ lắm, cắn rất đau."
Cậu quyết định ngừng thảo luận vấn đề này với Tần Chiêu, chuyển đề tài: "Ngươi nói chuyện với cha của Thanh Nhi thế nào rồi?"
Tần Chiêu: "Ông ta đã đồng ý rồi, lễ bái sư ở lớp học hai ngày sau, Lâm Thanh Nhi sẽ tham gia."
Cảnh Lê tò mò chớp mắt: "Ngươi thuyết phục ông ta như thế nào?"
Tần Chiêu nói: "Ta đã đồng ý với ông ta một yêu cầu."
Cảnh Lê: "Yêu cầu gì?"
Tần Chiêu: "Bí mật."
Cảnh Lê: "...."
Cái này mà cũng phải bí mật sao!
Tần Chiêu hạ quyết tâm không nói cho Cảnh Lê, mặc kệ cậu hỏi kiểu gì, hắn cũng không nói ra.
Hai người trước hết cùng nhau đi tưới rau, sau đó về nhà chuẩn bị cho khai giảng của thư viện. Sau lễ bái sư sẽ chính thức nhập học, Tần Chiêu cần phải chuẩn bị trước sách vở và nội dung giảng dạy cần thiết.
Cảnh Lê giúp hắn chuẩn bị, lực chú ý rất nhanh bị dời đi, không bao lâu đã quên mất.
Buổi chiều, Tần Chiêu sắp xếp lại danh mục sách cần dùng đến, ngước nhìn lên khỏi mấy quyển sách, thấy Cảnh Lê đã nằm ngủ trên bàn.
Tần Chiêu vươn tay chọc chọc lên gò má mềm mại của cậu.
Thiếu niên ngủ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-cam-ly-tieu-phu-lang/1197001/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.